Chính hỏi cô Thanh về tình hình của Hải dạo gần đây, sau khi bữa tiệc đã tàn để tránh ảnh hưởng tới bữa cơm của mọi người.
- Hải gần đây đã khá hơn nhiều rồi. Và vẫn cần thêm thời gian để hồi phục lại. - Cô Thanh nói nhưng vẫn mang vẻ mặt buồn không lời.
Chính như đoán được tâm tư, liền hỏi cô.
- Có phải là tinh thần của anh ấy?
- Ừ, cô không phải bác sĩ tâm lý nên không rõ cậu ấy cảm thấy thế nào về chuyện này. Nhưng nếu có thể thì nên để cậu ấy ở nhà một khoảng thời gian.
- Vâng, cháu đã biết. Cháu cũng không muốn để anh ấy ra ngoài trong thời gian đầu như thế này. Nhưng nếu bên chú Vĩnh có phát hiện tốt thì có thể để mọi người tới nơi đó một thời gian để tiếp xúc với người khác thay vì chỉ quanh quanh trong căn cứ.
Hai ngày sau khi đã lên kế hoạch đầy đủ, chuyến đầu tiên tới thị trấn sau khi xảy ra tận thế. Một nơi hiếm hoi có rất nhiều người sinh sống. Chính lên kế hoạch chính cho chuyến đi lần này sẽ bao gồm khám phá, quan sát, thương thảo với người trong thị trấn. Quan trọng không kém là việc lắp đặt thiết bị sóng quét trong thị trấn ấy. Cậu cũng đã nghĩ tới việc thông qua Doya phát cho những người trong thị trấn đó về những bộ phim hay những kênh giải trí trên sóng.
Nhưng chuyện đó cần nhóm của chú Vĩnh đi, nếu có vấn đề thì bốn người họ có thể xử lý được tốt. Bốn người đàn ông trên một chiếc xe di chuyển theo chỉ dẫn của nhóm lữ hành về phía Tây Nam. Chiếc xe đã được cải tạo khá nhiều về cả vẻ ngoài và nội thất. Một lớp bọc bên ngoài tăng khả năng chống chịu khi có đạn của kẻ địch bắn vào. Đầu xe có một phần được cải tiến dọn tuyết trên đường đi. Bên trong xe ngoài những lương thực trao đổi, một bộ thiết bị thu phát sóng cùng với hộc bí mật nằm dưới ghế ngồi của các thành viên.
Trước khi lên đường, cậu dặn dò kỹ về mục đích, lại giao cho mỗi người một thiết bị liên lạc đã được kích hoạt mà Cường đã hoàn thành gia công. Những con chíp hoàn thiện ngoài sự tưởng tượng của Chính. Bốn chiếc được hoàn thiện đầu tiên thành bốn chiếc nhẫn đeo ở tay. Nguyên liệu hiện thời sử dụng vẫn chỉ là bằng sắt được mạ bạc bên ngoài cho giống vật trang trí hơn và nổi bật hơn. Trên nhẫn có bản vuông vừa kích thước với con chip và nó cũng được nằm ẩn dưới đó. Nhìn bên ngoài sẽ chỉ biết đó là một vật trang sức.
Đảm bảo nó được an toàn thì Chính cũng thêm một số chức năng như chỉ có duy nhất một người sử dụng được con chip của riêng mình. Ngoài Chính, Doya và chủ sở hữu thì không có ai có thể sử dụng được bất kỳ chức nào, kể cả đơn giản nhất là việc mở cuộc trò chuyện giữa những người trong căn cứ.
- Mấy chú xem này, tôi tìm được cái này hay lắm. - Chú Hà, bố của Nguyên ngồi phía sau xe mở màn hình lên rồi chia sẻ cho mọi người.
Lúc ấy mỗi người cảm nhận được như có một dòng điện nhẹ chạy qua ngón tay mình, sau đó màn hình của chú Vĩnh và chú Hải tự động bật lên. Còn riêng cái của chú Lương thì không vì chú là người lái, nếu nó bật lên một cách bất ngờ sẽ gây nguy hiểm cho cả đoàn người trong xe.
- Ồ! Nhìn bọn chúng này. - Chú Vĩnh là người nghiêm túc nhất, cũng là đội trưởng lĩnh đội lần này, cũng phải bật cười vì những gì được chia sẻ.
Trong màn hình ấy là những đoạn phim ngắn về thời gian mà các cô cậu chơi chung với nhau. Rất nhiều thời gian trải qua cùng nhau, vui buồn đều có. Chú Vĩnh nhìn Cường, con trai mình ngồi trong góc học bài, không để ý tới mấy bạn học mà không khỏi tức giận.
- Cái thằng cu nhà tôi này. Các chú xem thế có được không?! - Chú chỉ cho họ xem về cậu quý tử nhà mình luôn đứng đầu lớp cũng có lý do.
- Thời đại học đẹp đẽ biết bao. Vậy mà nhìn nó xem! - Chú Vĩnh nhìn đứa con mình lớn lên từ nhỏ lúc nào cũng chăm chăm vùi đầu học bài, chẳng thèm để ý tới vui chơi bạn bè cũng lo. Cứ nghĩ cho Cường ra ngoài sẽ thay đổi được nhưng cậu ta vẫn vậy.
- Xem nhóc nhà tôi này. - Chú Nguyên cho họ xem cảnh con gái yêu hội họa nhà mình thể hiện tài năng. Từng đường từng nét vẽ tổ điểm trên tấm vải trắng tinh. Chẳng mấy chốc mà thành khung cảnh cả nhóm đang vui cười cùng nhau. Trong đoạn phim ấy, Nguyên đang đi tìm bút và màu vẽ của mình thì lại phát hiện ra Tuấn đang vẽ lên trên mặt của Cường và Nam.
Lúc đang tiếp cận Chính, cậu ta ngay lập tức chuyển màn hình sang máy ảnh trước của máy tính. Nhìn rõ Tuấn đang chuẩn bị bày trò với mình. Tuấn b·ị b·ắt bài nên không trêu cậu ta nữa. Còn rủ Chính cùng với Nguyên chơi trò vẽ lên trên mặt của những người khác. Dù không tình nguyện nhưng cô vốn nhút nhát nên chẳng nói gì. Họ tỉnh lại, nhận ra mặt mình bị vẽ bậy lên, cố gắng tẩy đi nhưng không cách nào làm được. Tức giận mắng họ một câu, xong cuối cùng vẫn là Nguyên trợ giúp dùng dung dịch chuyên dụng để tẩy cho kịp giờ lên lớp.
Bỗng bánh lái vào cua khiến mọi người trong xe nghiêng qua một bên. Sau khi ổn định họ nhìn lại, thấy bên ngoài đã là đường sâu trong rừng. Những vết nứt trên mặt đường, những mảnh vỡ của xe bị bỏ lại, chẳng ai dọn dẹp. Tốc độ chậm dần, Lương quan sát kỹ xung quanh, lại nhìn bên trên bản đồ xem mình đã tới đúng nơi hay chưa. Nhưng bên trên này vị trí nằm lệch đi rất nhiều, thấy mình tới điểm trên bản đồ rồi. Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy cái cây cổ thụ nào.
- Để tôi liên lạc lại về cho Chính xem nên đi đường nào tiếp. - Lương nói, rồi mở màn hình lên gọi về cho Chính.
Chính nhận được tin, từ trên nóc của chiếc xe bay lên chiếc máy bay không người lái, từ từ di chuyển lên trên cao, quét toàn bộ khung cảnh xung quanh truyền lại. Sau đó cùng đưa hình ảnh cho nhóm chú Vĩnh để cùng tìm kiếm cái cây ấy hoặc một con đường mòn.
Mất hơn mười phút cả năm người mới tìm thấy. Sau khi được định vị lại, chiếc xe lại lên đường thêm hơn ba trăm mét, rồi lại rẽ sang con đường nhỏ men theo sườn núi. Đường đi gập ghềnh sỏi đá khiến người trong xe rất khó chịu. Nhưng vẫn phải cố vì đường vào trong thị trấn còn rất lâu nữa mới có thể xong.
Kít!!
Chiếc xe ô tô thắng gấp lại. Phía trước đã bị chặn đường, và giờ thì họ đang phải đối mặt với khó khăn khi có một toán người trông như muốn c·ướp c·ủa họ. Thắng gấp nên ai cũng chúi đầu về phía trước, giật mình nhìn thẳng.
- Sao thế, có gì cản đường à. - Chú Vĩnh khó chịu, giọng nói đã có phần gắt gỏng.
- Có vẻ chưa kịp vào trao đổi thì chúng ta lại phải trao đổi với những kẻ này trước rồi. - Lương bất đắc dĩ nói. Vốn không muốn phá hỏng mục tiêu vì anh chỉ thích nói chuyện trong hòa bình thôi.
- Hai chú ở lại trong xe chuẩn bị rút súng nếu có chiến đấu. - Vĩnh nói với Hà và Hải.
Sau đó mang theo chiếc mặt nạ phòng độc xuống dưới xe, một nhóm năm bảy người từ trong bụi nhảy ra bao vây lấy họ.
- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua phải nộp lộ phí. - Một kẻ đứng đầu cầm thanh đao dài khoác trên vai nói.
- Thời đại nào rồi còn chơi trò nộp lộ phí đi đường như thế? Giờ toàn quẹt thẻ thanh toán từ xa thôi. - Lương nói với chúng, đầy châm biếm và mỉa mai.
- Thôi bỏ đi, cho mấy đứa chúng mày là được chứ gì. - Chú Vĩnh không muốn đôi co với bọn họ. Đi vào trong xe lấy ra hai hộp thịt cùng với hai bó rau.