Miếng ăn dễ tới miệng như thế với chúng, làm chúng rất vui vì c·ướp thuận lợi. Khi chú Vĩnh đưa tới tận tay chúng rồi nói.
- Mấy cậu chắc cũng kiếm được nhiều với những người như chúng tôi nhỉ. Chúng tôi chỉ muốn đi qua đường này. Không biết bên trong có chỗ nào dừng chân tạm nghỉ chút không?
- Trong đó có cái thị trấn ấy. Chúng ta cũng không muốn vào trong, toàn mấy lũ tị nạn h·ôi t·hối. Các ông muốn vào thì để lương thực rồi vào đi cho khuất mắt tôi. - Hắn phẩy phẩy tay như đuổi nhanh chú đi.
- Cảm ơn cậu, nhưng cái này chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được, chi bằng cậu lấy gì đổi cho chúng tôi được không?
- Đổi! Ta lấy cái mạng ông đổi nhé!
Hắn có vẻ tức giận gào lên với chú Vĩnh. Lúc ấy cũng là lúc chú ra tay, nhanh như chớp, ngón giữa được đưa lên đánh thẳng vào yết hầu khiến hắn lập tức ngất đi. Không khí nhất thời bị đứt đoạn, công thêm việc đánh bất ngờ không kịp chuẩn bị nên b·ị c·ướp mất tiên cơ. Con đao trên tay buông xuống, hai tên lính lác đi bên cạnh nhận ra nhưng rồi chú chỉ nhẹ nhang di chuyển qua trái.
Củi trỏ lên thẳng hàm, rồi chú Vĩnh xoay người đá một phát thật mạnh thẳng vào má trái khiến tên còn lại cũng ngã lăn ra đất, ôm mặt đau đớn. Khi ấy chú đang chuẩn b·ị đ·ánh hạ nốt thì ba người khác cũng nhanh chóng hạ gục nốt bốn tên còn lại. Không để mất quá nhiều sức với chúng, bốn người cùng kéo mấy t·ên c·ướp đường vào trong một góc, ném chúng nằm đó. Cả nhóm tiếp tục đi về phía thị trấn.
May mắn là trên đường cũng không còn gặp phải bất kỳ cản trở nào khác. Đường đi về sau cũng thuận lợi hơn, hẳn là do trước đó cũng có rất nhiều người đi qua con đường này.
- Đúng là đi nhiều sẽ thành đường. - Chú Vĩnh như đã lâu không được ngắm nhìn thiên nhiên hoang sơ như thế này. Lòng rất muốn hít thở không khí ngoài trời nhưng không thể làm được vì mở cửa sổ sẽ có tro bụi và tro bụi sẽ ảnh hưởng tới hô hấp của những người trong xe.
- Nhìn bên ngoài làm tôi lại nhớ tới năm đó.
- Có phải là cái năm 2019 chứ. Nghĩ lại cũng thấy nhiều kỷ niệm.
- Hồi ấy người người nhà nhà phải c·ách l·y, chẳng thể tiếp xúc với nhau ngoài việc gọi điện hay chơi mấy trò nhập vai đời thực trên máy tính.
- Cách đây cũng phải hơn ba chục năm rồi ấy nhỉ. Thời anh Vĩnh sinh ra cũng khổ, trải qua hai loại dịch bênh nguy hiểm toàn cầu.
- Mấy chú cũng không phải vậy à. Sướng nhất mấy chú, đi học không cần tới trường, trả bài biết bao nhiêu chiêu trò, kiểm tra một tiết cũng thế chẳng cần làm bài tự luận trực tiếp có giám thị. Chỉ cần ở nhà, không có người nhắc cũng có đủ thứ quay cóp trên mạng.
Bốn người trên xe lại nói về chủ đề của hơn hai chục năm trước. Lúc này cũng tương đồng với khi ấy, chỉ khác là thế giới thay đổi rất nhiều. Ngay cả chính phủ cũng khó lo cho bản thân, muốn tái lập còn một quãng thời gian rất lâu nữa. Nói một lúc họ lại lái sang chủ đề c·hiến t·ranh thế giới nếu cứ cái đà phát triển như thế này.
Họ chỉ mong không gặp phải tình trạng ấy. Hòa bình phát triển đã là điều mong ước của mọi người dân trên thế giới. Nhưng vẫn cứ có mấy con sâu làm rầu nồi canh.
Nói chuyện rất lâu, cuối cùng họ cũng tới, thời gian cũng đã trưa. Bốn người quyết định dừng lại trên núi trước, đánh chiếc xe vào một góc, phủ lá cây lên trên che giấu đi rồi báo về căn cứ mình đã tới nơi. Chính nhận được tin, điều khiển máy bay tiếp cận thị trấn quét một vòng rồi quan sát kỹ từng góc, lại cùng với cả nhóm xem xét tình huống bên đó để đưa ra quyết định kế tiếp.
Thị trấn nhỏ nằm trong thung lũng có một con sông băng chạy thẳng qua giữa những dãy nhà hai, ba tầng. Được bao bọc bởi dãy núi hùng vĩ và cánh rừng xanh tươi. Thật hiếm làm sao khi ở lúc này vẫn còn có nơi này, trông chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh. Từ đoạn đường mòn xuống thị trấn yên bình và tĩnh lặng, những con bò con heo đang nằm yên trong chuồng chống chọi qua cơn lạnh giá. Từng đàn gà đàn vịt loanh quanh trong vườn trống.
Cảnh vật trông đẹp là thế. Nhìn kỹ lại mới rõ từng góc đang được tu sửa lại, chúng không bị dung nham nhấn chìm thì cũng bị địa chất gây ra thiệt hại. Từng mảng tường đổ, mái lủng lỗ to đùng có thể nhìn rõ bên trong chúng là những người đang lay lắt sống qua cơn. Giữa thời loạn lạc, họ vẫn giữ tinh thần bảo hộ, giữ hy vọng khôi phục cuộc sống và không ngừng tái thiết cuộc sống trở lại.
Hai bên sông là dãy nhà rao bán tấp nập rau củ và thịt gạo. Tuy ít và giá cả đắt đỏ nhưng họ không còn cách nào khác. Lương thực thời này bị đẩy cao trước giờ chưa từng có.
- Chính, cháu thấy thế nào? - Chú Hà hỏi.
- Trong làng đó có thể thực hiện kế hoạch được. Nhưng cần phải khéo léo và quan sát thật kỹ nếu có bất kỳ dị động gì từ người dân trong thị trấn. Thậm chí là những người c·ướp đường vừa nãy. Có thể sẽ xảy ra t·ranh c·hấp với nhóm người ấy, người nhà của chúng hay hội nhóm đứng sau bọn chúng.
- Ừm. - Chú Vĩnh gật đầu đồng tình với ý này.
- Các chú nhìn thấy bên đối diện chúng ta không? - Cả bốn người gật đầu khi nhìn thấy những căn nhà nhỏ nằm lẻ loi bên ấy. Trông chỉ có vài căn nhà đổ nát thế nhưng, qua sắc mặt của Chính là biết nơi ấy rất nguy hiểm.
- Giờ các chú cẩn thận tiếp cận. Nếu đổi được thêm hạt giống hoặc là gia súc gia cầm như vịt gà hoặc chó mèo về càng tốt. Hiện giờ chúng ta rất cần những thứ đó. Càng sớm ổn định lương thực sẽ càng dễ sống.
- Vậy chúng ta sống chung với họ tại thị trấn thì sao?
- Nếu sống trong thị trấn sẽ dễ hơn nhiều, nơi này dễ thủ khó công. Ngoài căn cứ ấy dễ công khó thủ. Khi kẻ địch t·ấn c·ông tới thì chúng ta sẽ rất chật vật đối đầu với chúng.
Các chú đều đang nghĩ tới việc định cư bên này thì Chính cảm thấy không ổn, đôi mày nhíu lại.
- Nhưng chú có thể đảm bảo những công nghệ của mình không bị lộ so với chúng hay không? Trong căn cứ rất nhiều công nghệ, chưa kể việc phải di chuyển hết các thiết bị cơ bản đi.
Chính nói ra chuyện rất quan trọng, và thực sự thì cậu không hề muốn việc phải chuyển tới nơi lạc hậu hơn.
- Chính nói đúng đấy, ở đó có rất nhiều thứ không thể di chuyển đi được. Nhất là các thiết bị y tế và các máy móc khác trong căn cứ. Chúng ta cứ vào trong xem sao. - Chú Hà đồng ý với cậu.
- Ăn xong chúng ta xuống xem sao. - Chú Vĩnh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ chăm chú ăn cho xong bữa rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Tác phong của người trong quân ngũ luôn vậy, chú là người ăn xong trước tiên. Quan sát kỹ từng chút cho chiếc xe ẩn nấp thật an toàn rồi mới cùng bốn người đi xuống đó. Vừa xách đồ trên tay vừa đi xuống dưới đó.
Khi tới trực tiếp mới thấy được nơi này nó hoang sơ tới cỡ nào. Nếu không muốn nói là hoang vu vắng vẻ.
Trông không khác nào thị trấn ma, trầm lặng và chỉ có tiếng gió rít. Họ mang trên mình chiếc khăn chắn bụi tới cổng, có một người đứng ở đó chặn bốn người, không cho họ vào trong.
- Sao vậy anh bạn? - Chú Lương đứng ra hỏi chuyện. Anh sợ nếu anh Vĩnh nói thì khiến người ta càng nghi ngờ mình hơn vì giọng nói đanh thép của anh.