Bị dừng lại kiểm tra, các chú vẫn rất bình tĩnh đưa đồ ra cho họ xem. Người nọ nhận lấy đồ, mở từng túi ra kiểm tra kỹ từng chút một.
- Trông nơi này có vẻ được nhỉ. Có người canh gác trông cũng khá giống q·uân đ·ội đấy. - Chú Vĩnh gật đầu đánh giá nơi này. Nhìn phong cách của anh kia, chú cũng thấy giống với người từng được huấn luyện trong quân ngũ.
- Xong rồi, các anh vào đi. - Hắn kiểm tra xong, thuận tay cầm đi một mớ râu bên trong.
- Này, cậu làm cái gì thế?! - Chú Vĩnh lớn tiếng nói với cậu ta.
- Có gì đâu, tôi chỉ nhận lấy phí vào thị trấn thôi. - Anh ta trả lời như chuyện này rất bình thường.
- Bỏ đi anh. - Lương cố gắng làm Vĩnh hạ hỏa nhưng trông anh có vẻ không nghe.
- Trước đó có mấy tên đã thu phí vào đây, giờ lại đến cậu nữa!
- Mấy người đó thì đâu liên quan gì chúng tôi. Chúng tôi chẳng biết họ là ai và cũng chẳng quan tâm họ. Họ là họ còn bọn tôi là bọn tôi. Bọn tôi chỉ làm đúng theo quy định. - Anh ta không để chú nói xong đã chen ngang, khuôn mặt ra vẻ bất cần.
- Thôi bỏ đi chút đồ thôi mà, gây rối với họ làm gì. - Cả ba người đồng thời kéo chú Vĩnh đi. Nếu bây giờ gây rối thì nhiệm vụ khó mà hoàn thành.
- Anh làm sao thế? Trên đường thì không sao nhưng tới nơi này là lại nổi cáu lên như vậy. - Lương hỏi anh. Anh cũng không nói gì, lầm lì tiến vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong có phần khác biệt so với cảnh đổ nát bên ngoài. Người người nhà nhà đều đang bày hàng bày sạp ra trao đổi. Lượng người đi qua đi lại nơi này thật sự rất đông. Không tới mức chen chúc nhưng số lượng người trong tầm mắt cũng phải hơn vài chục. Họ có cảm giác rằng mình như đang ở thời kỳ mà chưa hề có gì diễn ra. Mọi cuộc đời vẫn sống như bình thường.
Chú Vĩnh bước vào thị trấn, lòng vẫn còn bực dọc về chuyện vừa nãy. Tuy nhiên, cảnh trước mắt khiến anh quên đi phần nào. Những gian hàng bày đủ loại hàng hóa, từ thực phẩm tới hàng sắt vụn công nghệ. Tiếng rao hàng của người bán nhưng người đi qua cũng không có ý định dừng lại.
- Nhìn xem, có hàng chúng ta cần kìa. - Lương chỉ tay về phía hàng đang bán trứng.
- Ừ, nhưng không biết giá cả sẽ thế nào. Họ dùng tiền hay thứ gì để đổi lấy những quả trứng đó. - Chú Vĩnh đáp, ánh mắt vẫn tìm kiếm xem họ trao đổi hàng hóa thông qua thứ gì làm trung gian.
Vẫn chưa thể quyết định được ngay, họ đi dạo qua những gian hàng, nghe ngóng và quan sát. Người phụ nữ chân chất mời chào, ông lão bên cạnh thì đang bán những con chó con gà với mấy quả trứng. Nhìn chúng bị nhốt trong lồng thấy đáng thương. Không khí nơi đây khiến họ cảm thấy nỗi lo bên ngoài chẳng còn tồn tại.
- Chúng ta có nên chia nhau ra tìm kiếm? - Hà đề xuất.
- Cũng được, vậy tạm thời chia ra, nhớ lấy tín hiệu liên lạc. - Vĩnh đồng ý, sau đó đưa cho mỗi người một chiếc tai nghe. Họ đặt vào tai xong rồi mỗi người chia ra một hướng tìm kiếm.
Quyết định vậy, họ đi qua đi lại giữa các hàng, nhìn hành vi của những người khác. Dù vậy thì họ cũng phải cố gắng để không làm người khác nghi ngờ họ đang có hành vi xấu và gây mất thiện cảm với người bán hay những người xung quanh. Chú Vĩnh thì trực tiếp hơn, anh lại gần sạp hàng của ông lão rồi hỏi.
- Bố, bố bán gì thế?
Ông lão già lọm khọm ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn đầy phong phạm quân nhân trước mắt trả lời.
- Tôi bán chó, cậu có mua không?
- Thế mấy con này. Bố không bán à?
- Có, tôi có bán. Nhưng người ta hỏi giá xong đi rồi. Nên tôi bán chó. - Lão lắc đầu đầy thất vọng.
- Sao bố lại không bán được? Giá cao quá à?
- Họ làm gì có tiền. Nhìn thì ai cũng ăn mặc sành điệu nhưng chẳng có tiền.
Vĩnh lấy làm lạ. Thời buổi này có người còn cần tiền sao?
- Thế bố lấy tiền làm gì? - Anh tò mò hỏi.
- Lấy tiền để đưa cho thằng con trai tôi nó đang ở thành phố. Nó lấy tiền nó học. - Vẻ mặt lão hiện rõ vẻ tần tảo và lo cho con. Sợ con một ngày không có tiền ăn.
- Bố không thấy bây giờ nhiều người tới nơi này thế à?
- Tôi bị mù, cậu ơi. Có biết ai qua ai lại đâu. Già rồi chẳng nghe rõ cũng chẳng nhìn thấy.
Anh chạnh lòng, muốn nói cho lão biết nhưng cũng không dám vì sợ lão đau xót cho con mình.
- Mấy con chó, con vịt này bố bán bao nhiêu? Trong nhà có còn không tôi đem về nuôi.
Lão nghe thấy anh muốn đem chúng về nuôi, lão giật mình vội xua tay.
- Không được! Anh đem về nuôi thì tôi không bán. Trong người nó có bệnh, yếu lắm rồi mà còn đem về nuôi. C·hết rồi thì anh tìm tôi bắt đền, tôi biết làm sao.
- Úi giời. Nó c·hết thì thôi. Bố muốn nó đi thanh thản thì cứ thịt nó rồi đem ra bán không được à. - Anh biết ý của lão không muốn nó c·hết đi trong đau đớn nên muốn tìm người thay mình cho nó đi sớm.
- Tôi không nỡ xuống tay với nó.
Lão như rơi nước mắt. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông cũng đành bán cho anh.
- Thôi, nếu cậu muốn thì tôi để lại cho cậu. Mấy con này tôi không lấy tiền, còn gà vịt này thì tôi để cho cậu hai triệu.
Anh cũng bất ngờ với cái giá này. Hai đôi gà vịt bán với giá hai triệu. Nói cao thì đúng nhưng ở thời điểm này vẫn dùng tiền ấy thì quả là bất lợi với những ai chạy nạn không mang theo tiền.
- Bố à, tôi khuyên bố một câu, ở nhà còn gì thì giữ lấy mà dùng. Đừng đem ra bán hết, sau lại không có gì để dùng đâu.
Vĩnh chỉ giúp được tới ấy. Anh mang theo hai cái lồng này rời khỏi chợ. Kèm theo ánh mắt của những người xung quanh đầy hoài nghi và căm ghét anh. Ngắm trên tay ba con chó nhỏ thì ông lão gọi với theo:
- Cậu nhớ giữ sức khỏe.
- Bố cũng thế.
Anh mỉm cười quay lưng đi. Liên lạc tới nhóm của mình tìm một nơi dừng chân rồi hẹn gặp nhau tại đó. Họ tìm một quán trà đá bên đường, nơi có vài chiếc ghế nhựa đơn giản vừa làm bàn vừa làm chỗ ngồi. Ngồi xuống, họ gọi một ít trà và bánh để nghỉ ngơi.
Trong lúc chờ đợi, chú Vĩnh không ngừng quan sát những người xung quanh.
- Cậu có thấy không? - Anh chỉ về phía một nhóm người đang tụ tập bên đường, phía sau một cái sạp lớn. - Họ trông có vẻ rất quen mắt.
- Ừ, có vẻ như họ đang bàn về điều gì đó quan trọng. - Lương đáp, ánh mắt cũng dõi theo nhóm người đó.
- Anh kiếm được mấy thứ này ở đâu thế? - Ba người nhìn thấy Vĩnh mang theo mấy con chó cùng với gà vịt mà tò mò hỏi anh kiếm nó ở đâu.
- Mấy cậu không hỏi những người bán hàng đó à? - Sau đó thì anh kể cho họ về việc mình đã nói chuyện với lão già ấy. Họ bất ngờ vô cùng vì ai trong số họ đi hỏi cũng chỉ nhận được một câu trả lời rằng họ không dùng tiền để trao đổi. Hầu như chỉ sử dụng vàng bạc hoặc những đồ công nghệ hay súng đạn.
Đang nói chuyện thì một người đàn ông trong nhóm đang bị Vĩnh nhắm tới nói vang lên rõ ràng:
- Chúng ta cần phải chuẩn bị cho những gì sắp tới. Tình hình bên ngoài không ổn định, và có thể sẽ có nhiều người tìm đến đây.
Chú Vĩnh và Lương trao đổi ánh nhìn. Họ biết rằng nhiệm vụ của mình không chỉ đơn thuần là thu thập thông tin mà còn có thể liên quan đến những gì đang diễn ra ở đây.
- Chúng ta có thể tìm hiểu thêm về nhóm người đó. - Chú Vĩnh nói, lòng quyết tâm lại trỗi dậy.
- Đúng vậy, nhưng hãy cẩn thận. - Lương nhắc nhở, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.