Khi bánh trà mang ra cho họ, họ dùng bữa xong, trả tiền rồi ngay lập tức rời đi. Ẩn nấp rồi bám theo nhóm người đó. Khi chúng dừng lại ở trong số sạp hàng ngoài chợ bên phía cầu. Cả nhóm dần tiếp cận lại chỗ họ, giả như đang lựa chọn đồ ở sạp hàng bên cạnh rồi nghe lỏm xem bên đó họ nói những gì. Cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
- Chúng ta thực sự cần bảo hộ cho những người trong làng. Dạo gần đây mấy lũ người đó ngày càng đông. Chúng còn ra tay với đám người ở ngoài đó rồi.
- Thế sao? Không phải chúng có kế hoạch bài bản lắm à?
- Kế hoạch quái gì cái lũ ấy. Mày không xem v·ết t·hương của chúng nó à. Chỉ một đòn là chúng ngất hết rồi thì kế hoạch cái khỉ gió gì!
- Thôi, vào trong rồi nói.
Xong nhóm người ấy vào bên trong một ngôi nhà nằm trong góc khuất ở thị trấn sau khi trò chuyện với người bán hàng.
Lương và chú Vĩnh từ từ tiếp cận lại gần người bán hàng ấy. Nét mặt của anh ta ngay lập tức thay đổi. Trông y như không hề muốn tiếp đoàn người xa lạ từ nơi khác tới này.
- Mấy anh muốn gì? - Người bán hàng hỏi.
- Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với anh. Trông anh có vẻ rất chuyên nghiệp, giao tiếp với nhiều người như thế tôi sẽ có mối ngon cho những món hàng của mình được thuận lợi kiếm tiền. - Lương nói.
- Cho tôi xem. - Anh ta lạnh nhạt đáp.
- Ồ, được. - Lương lấy từ trong túi đồ của họ ra một số loại lương thực thực phẩm.
- Chút này thôi à? - Người bán hàng thất vọng.
- Tất nhiên vẫn còn nữa. Nhà anh có ti vi không?
- Còn, nhưng bây giờ cũng đâu còn điện mà sử dụng.
- Tôi bán chính là nó. - Lương cười, như đã bắt thóp được anh ta khi nhìn anh ta bất ngờ và ngỡ ngàng trước lời mở của Lương.
- Vậy anh lấy gì để đảm bảo nó được cung cấp thường xuyên? - Anh ta hỏi lại kỹ lưỡng.
- Cái này là bí mật, nếu anh không tin thì tôi sẽ cho anh xem trước một chút. Nhưng phải cho tôi biết thêm về thông tin mà tôi muốn.
- Thế thì đi theo tôi. - Anh ta để hàng tại đó rồi đứng dậy, tiến vào trong một ngôi nhà hoang ở khuất góc. Giống hệt với hướng đi vừa nãy của nhóm người trước đó.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta nhìn về phía Lương chờ đợi. Lương sờ vào chiếc nhẫn trên tay, hiện lên màn hình nhỏ rồi mở cho anh ta một đoạn phim ngắn về một bộ phim cách đây hơn chục năm.
- Thế nào? - Lương hỏi anh ta.
Người bán hàng vẫn đăm chiêu suy nghĩ về chuyện này. Anh muốn thứ này, nhưng nếu như chỉ có một mình mình có thì sẽ không được ổn.
- Tôi thích nó rồi đấy. Nhưng anh làm sao đảm bảo nó phát sóng thường xuyên được?
- Tất nhiên là chúng tôi làm được. Và giờ thì anh phải cho tôi biết thông tin mà tôi cần. - Lương bắt đầu nghiêm mặt, bầu không khí dần căng thẳng.
- Anh hỏi đi.
- Chúng tôi muốn biết người đứng đầu thị trấn này. Sao nơi này chỉ có một số người biết cuộc sống bên ngoài còn những người già thì lại chẳng hề hay. Phương tiện trao đổi hiện giờ vẫn là tiền sao?
- Điều này cũng đơn giản. Tôi có thể cho anh biết. Hiện giờ tình hình bên ngoài rất không lạc quan, các anh đã tới đây thì chắc chắn không phải đi du lịch. Chúng tôi vì muốn đảm bảo an toàn cho người dân nên không để họ biết. Nhất là khi họ còn có những người thân ở bên ngoài. Họ sẽ náo động khi nghe được tin tức này. Bề ngoài, chúng tôi chỉ đưa tin được Chủ tịch Xã hỗ trợ đẩy mạnh du lịch thiên nhiên nên nơi này mới đông như thế. Chủ tịch Xã cũng đã tới nơi này rồi nên giờ ông ấy là người đứng đầu. Tiền vẫn là phương tiện giao dịch chính để đảm bảo thông tin được chính xác.
Vĩnh nghe thế, cảm thấy cũng khá đúng đắn. Trong đây toàn là người già, kiếm tiền gửi cho con mình. Nhưng anh vẫn thắc mắc rằng sao ông lão bán chó ấy bị mù nhưng chẳng hay chăng về việc nhiều người qua lại.
- Thời tiết hiện giờ chẳng phải quá bất thường, sao họ không thắc mắc với các cậu à? Và mấy người vừa tiếp xúc với anh, những người đó là ai?
- Tất nhiên họ có thắc mắc, nhưng chúng tôi cũng phải cố gắng chấn an họ. Đặc biệt là phải để ý tới những người già vì thời tiết thay đổi đột ngột, ảnh hưởng với họ là lớn nhất. Còn câu hỏi sau thì tôi không thể trả lời. - Anh ta lắc đầu, không cung cấp thêm thông tin gì nữa.
- Vậy đi, nếu Chủ tịch Xã đã ở đây thì tôi cũng muốn đi gặp ông ấy. Cậu dẫn tôi theo đi. - Chú Vĩnh lên tiếng.
- Dẫn anh đi gặp? Tôi không có quyền ấy. Tôi chỉ biết ông ấy sống ở ngôi nhà gần thượng nguồn.
Trò chuyện đủ lâu rồi, họ cũng rời đi. Anh ta ngay lập tức gọi lại.
- Này! Còn chuyện truyền hình thì sao?!!
- Đợi chúng tôi xong chuyện sẽ tiến hành lắp đặt cho anh. - Lương để lại một câu rồi rời đi khiến anh ta rất tức giận, anh chửi. - Mấy người khốn nạn, chó má.
Theo lời của cậu bán hàng ấy, họ đi lên gần cuối làng, phía trên cũng chẳng thấy đường đi nên không cách nào tìm được nhà trên đó. Họ tìm kỹ xung quanh xem có ngôi nhà nào đặc biệt ở khu này hay không. Nhìn quanh khoảng vài phút, Hà gọi mọi người rồi nhìn về phía ấy. Nơi ấy có một ngôi nhà, ngay dưới chân đồi, xung quanh cây cối gọn gàng. Một cây đại thụ trồng ngay trước cửa. Bên tường nhà để một tấm biển nhận dạng rất rõ ràng, trên đó để quốc kỳ, bên dưới là tên của chủ nhân căn nhà.
- Dương Phú Thịnh, Chủ tịch Xã.
Bốn người ngó vào phía trong, nhìn bên trong sân nhà phủ tuyết mỏng hơn nhiều so với bên ngoài, như có người liên tục dọn dẹp chúng. Bên cạnh lá quốc kỳ có sợi dây, họ kéo chúng. Chẳng mấy chốc mà có người từ trong nhà bước ra.
Người trung niên ấy đã ngoài năm mươi, đầu tóc gọn gàng, vẻ mặt sáng láng, nụ cười nhẹ thân thiện, khuôn mặt sắc sảo phúc hậu. Bước đi vững chãi và nhanh nhẹn, vai thẳng cằm ngẩng cao. Cách ăn mặc giản dị với chiếc quần sờn màu, áo có cổ sáng hơn, thu hút ánh nhìn của cả bốn. Khi người ấy mở cổng, ông lên tiếng nói.
- Các anh tới có chuyện gì vậy?
- Ngài là Chủ tịch Xã đúng không? - Chú Vĩnh hỏi.
- Đúng rồi, là tôi. Nào, vào trong rồi nói chuyện. - Ông nhìn dáng vẻ của Vĩnh, nhận ra chú từng làm việc trong q·uân đ·ội. Trong lòng niềm nở ra mặt, mời họ vào trong nhà nói chuyện.
Vào trong căn nhà đơn sơ với một bộ bàn ghế, một ban thờ cùng một cái phản, ngay chính giữa phòng khách treo ảnh vị Lãnh tụ. Vĩnh tới thắp nén hương, vái lạy xong ngồi vào bàn.
- Chào anh, tôi là Nguyễn Huy Vĩnh.
- Xin lỗi vì ngắt lời, anh không cần giới thiệu đâu. Tôi biết anh mà, Đại tướng Nguyễn Huy Vĩnh. Chiến công anh hiển hách, ai mà chưa từng nghe qua chứ. - Thịnh không thích những kiểu cách dài dòng như vậy. Dù chính ông cũng chẳng muốn mình ngắt lời anh vì mình đã biết danh tính.
- Xin chào Chủ tịch Xã, tôi là Phạm Thanh Lương. Đây là Lê Hoàng Hà và Nguyễn Hữu Hải. - Lương lên tiếng giới thiệu về bản thân.
- Vậy các anh lần này tới là muốn nói chuyện gì? - Ông Thịnh hỏi.
- Chúng tôi tới là vì muốn tìm hiểu nơi này. Thị trấn này có vẻ không biết được thông tin bên ngoài. Thậm chí là những người gần đây vào trấn cũng ngày càng nhiều. Tôi cũng nghe nói qua về những thông tin của ông làm với thị trấn này nhưng vẫn muốn biết rõ hơn về chúng. - Chú Vĩnh nói.
- Vậy à. Anh cũng đi đường xa tới tìm hiểu. Thế thì tôi cũng không dám giấu Đại tướng. Chuyện là…