Nghe ông kể về tình hình gần đây gặp phải của thị trấn, cảm giác nơi này nếu không có quân lực chấn giữ thì không thể nào sống yên ổn được. Bên ngoài đã quá hỗn loạn, ông rất muốn bảo vệ nơi này nhưng không có lực lượng phòng vệ. Dân quân thì không đủ sức với những người bên ngoài nên ông có nhờ sự giúp đỡ bên ngoài tới. Họ được phép ở lại, nhưng sẽ nằm bên ngoài làng, không ảnh hưởng tới người dân và cũng không tiết lộ cho người dân biết thông tin bên ngoài. Coi ngoài kia vẫn diễn ra bình thường.
- Thế ông giải thích sao về việc người dân sử dụng nguồn tiền ấy đi đâu. Nếu họ bán kiếm tiền như thế, tiền họ muốn gửi cho con thì phải thông qua ông gửi à?
- Chuyện này là đúng, tiền ấy luôn ở chỗ tôi. Tôi biết những người chạy nạn tới chẳng mang tiền đâu. Thế nên tôi dùng tiền này mua lại vật tư của họ rồi đem vật tư ấy cấp cho người dân.
- Thế những người tới đây, họ phải làm gì? Hay thậm chí là họ sẽ kiếm sống bằng cách nào khi ông đã mua hết vật tư của họ như thế?
- Cái này thì tôi cũng chỉ cấp cho họ chỗ ở và việc họ cần làm là chăn nuôi, trồng trọt. Nông nghiệp vốn là những gì cơ bản nhất để chúng ta phát triển như hiện tại. Không phải sao? Thì tôi cũng cấp đất cho họ nuôi trồng. Nhưng có vẻ họ không thích nuôi trồng. Chỉ muốn ăn không muốn làm.
- Rồi họ tạo thành một nhóm chuyên đi c·ướp những người tới thị trấn. Thậm chí là những người trong thị trấn cũng không thoát khỏi cảnh bị chúng trộm c·ướp. - Ông nói với giọng đầy hối hận.
- Trong thị trấn có dân quân, ông là người đứng đầu một thị trấn mà không thể làm được điều cơ bản là trị an. Thế thì ông giữ chức này làm gì? - Chú Vĩnh hắng giọng, tâm trạng tức giận.
Bị chỉ trích trực tiếp từ một vị Đại tướng chẳng mấy đẹp đẽ chút nào. Ông chỉ biết cúi đầu im lặng.
- Sao thế? Ông định trông chờ tôi với q·uân đ·ội tới à?! - Chú đoán được ý định của ông ta. Lớn giọng quát khi nhìn thấy ông ta không trả lời một lúc lâu sau.
- Anh, bình tĩnh lại chút. - Lương đưa nước cho chú Vĩnh để chú hạ hỏa. Nhận lấy cốc nước của Lương, anh hít một hơi rồi uống từ từ tới nửa cốc.
- Như vậy đi, tôi cho anh phương pháp giải quyết. Nhưng anh phải nghe theo lệnh tôi.
- Thật sao? Cảm ơn Đại tướng rất nhiều! - Ông Chủ tịch đầy phấn khích, cảm ơn anh rối rít.
Sau khi nghe kế hoạch của chú, ông gọi mấy cậu dân quân tự vệ tới. Sau khi đưa thông tin đi. Ông mời bốn người bữa cơm rồi bắt tay vào thảo luận với nhóm của chú.
Tới buổi chiều, sau khi mọi người đều đã dọn hàng và tập trung tại hai bên sông băng. Chủ tịch Xã đứng trên cầu, dựa theo những gì ghi trong giấy và đọc theo.
- Đầu tiên thì tôi muốn mọi người biết rõ một vấn đề. Bên ngoài thế giới gần đây đã xảy ra hỗn loạn, nhưng mọi người phải bình tĩnh. Tất cả đều đã được q·uân đ·ội và chính phủ lo liệu. Người dân đều đã được di tản tới nơi an toàn và việc chúng ta cần làm là tiếp tục sống và trồng trọt. Quân đội cần thì chúng ta có thể sử dụng lương thực ấy tiếp tế cho họ, cho người thân của chúng ta đang được q·uân đ·ội bảo hộ.
Tin ấy mạnh mẽ đánh trực tiếp vào trong lòng họ. Trước đó họ đã có phần nghi ngờ rồi nhưng giờ nghe tin chính thống từ Chủ tịch Xã nên chỉ ngạc nhiên một lúc rồi thôi khi biết người thân của họ đều an toàn.
- Bây giờ chúng ta đang có rất nhiều người ngoài tới. Chúng ta cũng cần giúp đỡ họ, và họ cũng phải hợp tác với chúng ta tiếp tục làm ăn. Nên tôi cần tuyển thêm nhiều dân quân hơn. Đảm bảo lực lượng phòng vệ của thị trấn tránh những tác động bên ngoài và có biện pháp răn đe với những người ham ăn biếng làm.
Quan sát phản ứng của người dân trong suốt quá trình phát biểu dài một tiếng của ông. Chú Vĩnh gật đầu. May mắn là mọi chuyện đều đã ổn thỏa vì lão không làm gì quá ngu xuẩn.
Người dân trong cuộc họp đều lên ý kiến cá nhân của riêng mình. Đều muốn cấp thêm đất đai để canh tác. Ông cũng đều đồng ý và sẽ họp lại với người dân về việc phân chia đất đai thế nào cho phù hợp nhất với từng hộ. Nhưng thời điểm hiện giờ khó mà canh tác trên đất thông thường vì tuyết dày nên phải chờ tuyết qua mới có thể tính tiếp được.
Chuyện này cũng là một phần trong kế hoạch của Chính, căn cứ thì cần thêm đất để trồng cây nên lấy một phần đất từ nơi này cũng không quá đáng.
Những người nông dân ấy tình nguyện hỗ trợ đầy hào hứng khiến ông cảm thấy ấm lòng. Ông biết mình có thể phát triển nơi này hơn nữa và quyền lực của mình ở đây cũng sẽ được nâng cao hơn. Từng người dân trai tráng lên đăng ký dân quân, tới khi kết thúc.
- Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, cùng nhau phát triển, đoàn kết, không gì là không thể! - Ông hô lớn, tăng khí thế của người dân.
Ngày hôm sau. Ông gọi những người từ bên ngoài tới. Sau khi lấy thông tin của họ, ông trao đổi với họ về việc họ phải làm việc để có được thức ăn, những người nông dân đều sẽ hỗ trợ họ trong việc này và họ phải phối hợp tích cực xây dựng cuộc sống mới. Nếu không thì ông sẵn sàng đuổi họ đi và không bao giờ để họ trở lại nơi này nữa.
- Tôi biết các bạn không mang theo nhiều tiền bạc, nhưng chúng ta có thể làm việc để đổi lấy những bữa cơm ăn. - Ông nói. - Tôi sẵn sàng cung cấp đất đai, nhà cửa, hỗ trợ chỗ ở cho mọi người. Nhưng cũng cần mọi người nỗ lực trong việc lao động. Tôi sẽ chia nhóm cho từng hộ gia đình có thể học hỏi từ người dân trong làng.
Kết thúc cuộc họp với họ. Trong số những người mới ấy có cả thanh niên nên ông cũng kêu gọi họ gia nhập vào lực lượng dân quân.
Thành công trong việc kêu gọi họ. Ông lại về phòng làm việc. Đầy cảm kích với nhóm của chú Vĩnh.
- Tôi không có từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này, chẳng thể nào nói từ khác ngoài cảm ơn ông. Xin cảm ơn Đại tướng ngài. Chỉ có một mình tôi chạy từ trung tâm xã tới, những người khác tôi không rõ họ như thế nào nữa. Một mình tôi. - Chủ tịch Xã cầm tay chú mãi không buông, nước mắt lưng trừng.
Chú Vĩnh xong chuyện ở nơi này. Bàn bạc về việc lắp đặt thiết bị phát sóng của Chính ở trên nóc nhà của Chủ tịch Xã. Ông cũng không ngần ngại mà đồng ý ngay, có thứ cho người dân giải trí, ai mà không thích. Nhận được sự xác nhận, họ báo lại thời gian tới lắp sau. Nhiệm vụ ở đây đã xong, những thứ cần thiết đều đã hoàn thành. Họ mang đồ dùng của mình ra bên ngoài.
Vốn nghĩ mang theo những lương thực này có thể trao đổi lấy một vài thứ nhưng hiện giờ có vẻ không cần thiết nữa rồi.
Lòng chú Vĩnh vẫn cảm thấy một điều chẳng lành với nơi này. Giống như có một sự kiện nào đó sắp diễn ra, và nó cực kỳ nguy hiểm. Sau khi xếp hết đồ lên trên xe. Chú mới nhớ ra những kẻ chặn đường c·ướp b·óc lúc đầu, nhóm bốn người đã trao đổi với kẻ bán hàng lúc ấy và rời đi. Không biết bọn họ đang ở nơi nào và người đứng phía sau chúng. Vì lúc tổ chức họp giữa hai bên đều không thấy chúng xuất hiện.
Dù chú lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt. Chú nhanh chóng đánh xe trở lại, nhắn với Chủ tịch Xã cảnh giác và đề cao phòng vệ để tránh bất ngờ xảy đến.