Tiếng la hét bên ngoài khiến những người trong phòng ngỡ ngàng vì chúng ngang nhiên phát động t·ấn c·ông một cách bất ngờ như thế. Cực kỳ tức giận với hành động này của chúng. Chủ tịch Xã lập tức bật báo động inh ỏi khắp thị trấn, dân quân từ các ngõ ngách tập trung về lấy v·ũ k·hí và tiến vào trạng thái phòng bị.
- Có cần tôi trợ giúp không? - Chú Vĩnh hỏi ông Chủ tịch Xã.
- Tôi muốn thử sức mình. - Ông ta nói, dù biết là bản thân mình sẽ khó lòng mà thành công ngay từ lần đầu chỉ đạo dân quân.
Dân quân vốn là lực lượng phòng vệ địa phương, có được đào tạo bài bản về các tình huống sẽ phải đối mặt nhưng thời thế hiện giờ không còn giống với lúc ấy nữa. Thời bình chỉ mang vai trò trị an trong khu vực, nhưng bây giờ đã loạn thành một bầy thì vai trò của họ cũng phải thay đổi thành một người lính sẵn sàng t·ử t·rận bất kỳ lúc nào.
- Tôi không dám nghĩ là ông ấy có thể làm được. Nhưng ta cứ nhìn xem. Không ổn thì chúng ta có thể giúp đỡ ông ấy. - Chú Hà nói với ba người. Sau đó cũng đứng ngoài quan sát động thái của nhóm người t·ấn c·ông tới.
Chính nhận được thông tin từ phía chú Vĩnh truyền về. Cậu đã ngay lập tức điều khiển máy bay không người lái tới phía trên bầu trời của thị trấn. Chỉ đứng ở đó và quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra. Sau đó lại truyền tín hiệu về cho căn cứ và trực tiếp hình ảnh thị trấn từ trên cao cho bốn người chú Vĩnh đang làm nhiệm vụ xem được.
Trong căn phòng khách ấy, ông Xã trưởng đứng đó và quan sát rất lâu. Phía ngôi nhà ông tọa lạc nằm ở bên kia đường xuống thị trấn nên mọi chuyện diễn ra đều có trong tầm mắt của ông ấy. Từ bộ phát thanh ở trong nhà. Ông chỉ đạo chiến thuật đối phó với đám người ngoại nhập.
Thị trấn có một đường mòn từ đường lớn tiến vào, một con sông đã bị đóng băng, một cây cầu bắc ngang cùng với hai tuyến đường lớn hai bên thị trấn, một vài nhánh ngõ cụt dẫn ra phía sau một vài ngôi nhà có sân vườn hoặc chuồng nuôi nhốt gia súc gia cầm. Chẳng có rào bảo hộ, nó hớ hênh trước mắt kẻ thù. Tổng lực phòng vệ có bốn mươi hai người. Đều là thanh niên trai tráng hoặc những trung niên đã bốn mươi vẫn còn sức gia nhập.
Kẻ địch không rõ số lượng, nhưng chúng dường như đã từng nghiên cứu qua các đường đi, lối nhỏ xung quanh thị trấn. Từng kẻ núp ở bên trong những bụi rậm đang sao động bên cánh rừng. Chúng đã ẩn nấp chờ đợi thời cơ tới quá lâu. Giờ chính là lúc phát động chiến đấu. Không rõ động cơ của chúng đối với nơi này là gì? Sao chúng lại phải nhắm tới nơi này mà không phải là những nơi khác.
- Có khi nơi này gần với thành phố hoặc là địa điểm dễ thủ khó công. - Lương nghĩ thầm trong đầu, không dám khẳng định suy nghĩ này. Nhưng ở thời điểm này nếu có được một nơi như này làm căn cứ, ai cũng sẽ thấy đây là miếng thịt ngon.
Những người già và trẻ nhỏ đều đã ẩn nấp đi hết. Chẳng ai muốn người dân vô tội bị tổn thương trong trận chiến này.
- Những người bên trong thị trấn nghe rõ đây! Nếu mấy người không phản kháng, tôi sẽ không làm hại mấy người. Còn nếu mấy người muốn đánh, tôi sẵn sàng tiếp tới cùng! - Một tiếng loa từ rừng núi phóng vào trong thị trấn.
- Và tôi sẽ không đảm bảo là mấy người có thể không b·ị t·hương tích đâu!! - Nói rồi, từ trong rừng tiến ra những kẻ ngụy trang bằng việc bôi bùn đất lên mặt khoác lên mình lớp áo lá cây.
- Số lượng rất nhiều. - Chủ tịch Xã đứng từ xa nhìn thấy chỉ biết kinh hãi, nó đã vượt qua tưởng tượng của ông. Thậm chí những người này còn học việc đánh binh của những thế hệ trước để áp dụng thời điểm hiện tại. Ông cảm thấy những kẻ này thật đáng xấu hổ nên phải làm cho ra ngô ra khoai với những kẻ như thế.
- Hỡi những người dân quân, hãy tin tưởng ở tôi! Tôi chắc chắn sẽ không làm các cậu thất vọng, tôi sẽ cùng các cậu vượt qua ải này để bình yên sống tiếp. - Ông ta hô hào như một người sẵn sàng c·hết vì nơi này.
- Điều quan trọng nhất ở đây là tại sao lại không ngồi xuống và đàm phán với họ mà cứ phải đâm đầu vào đánh chém. - Lương chủ trương hòa bình thắc mắc với nhóm.
- Chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Vì nơi này giống như nhà, quê hương và hắn tự cho mình có quyền lớn nhất và không muốn ai c·ướp cái quyền ấy đi nên hắn mới quyết chiến tới cùng. - Chú Vĩnh nói.
- Nếu ông ta hoặc người kia, ai cai quản nơi này cũng đều giúp người dân được ăn no mặc ấm hơn thì tại sao lại không chung tay gây dựng?
- Mấy người không hiểu được đâu. Những kẻ muốn mở rộng quyền lực sẽ đi xâm chiếm những nơi nhỏ hơi. Đơn giản hơn thì người to cao và lực lưỡng hơn sẽ áp chế và cai trị được người yếu hơn.
Chú Vĩnh nói những thứ liên quan tới c·hiến t·ranh như thế này thật không quen chút nào. Thậm chí là chẳng thể tin được, hòa bình thế giới đã qua đi rất rất lâu rồi lại có thể phát động lại c·hiến t·ranh.
- Cậu nghĩ sao về việc mình cũng đã phải ra tay với những người khác? - Chú Vĩnh hỏi khiến ba người trầm tư về câu trả lời.
Vì một chính nghĩa, vì một đạo đức và những người họ từng đánh và tiêu diệt đều vi phạm thứ ấy. Nhưng hiện giờ thì sao. Chắc là do kẻ ngoại lai đó không phải người ở đây và hắn chỉ muốn chiếm lĩnh nơi này nên những người sinh ra ở đây mới phản kháng lại.
Dân quân trong trấn bị đám ngoại lai đó bao vây. Họ chưa hề động tay nhưng khi có người bắt đầu thì cuộc chiến đã ngay lập tức nổ ra.
Vũ khí lăm lăm trên tay là để tự vệ, sức sát thương chí tử không cao nên họ chỉ dùng để đánh ngất và làm mất sức chiến đấu của kẻ thù. Chúng tràn vào trong thị trấn từ mọi hướng, dân quân mới được thành lập còn chưa lâu thì đã phải đối diện với điều này. Họ cảm thấy chẳng tự tin dù bên mình đông hơn chúng chục người.
Chúng như những kẻ hổ báo không sợ hãi, đánh tới. Kẻ thì cầm dao, kẻ thì cầm gậy. Xung phong lên tuyến đầu chỉ có những người đã từng được tập huấn trong dân quân. Vũ khí trên tay họ vận dụng rất linh hoạt. Mỗi lần ra chiêu là phải đánh trúng điểm yếu hại và những nơi có thể làm t·ê l·iệt đối thủ tạm thời.
- Này! Anh hỗ trợ tôi đi chứ! Đứng ra thế thì chúng ta sao bảo vệ được nơi này! - Một cậu dân quân nói với người mới đang đờ ra trước mắt.
- Chuyện này, tôi chưa từng trải qua. Tôi giúp anh bằng cách nào?
- Cứ đánh vào người hắn là được.
Anh ta ậm ờ xông tới. Vũ khí trên tay đập liên tục vào người tên kia. Hắn vì đau đớn mà buông bỏ t·ấn c·ông, đỡ lấy từng đòn gậy giáng xuống thân thể. Một tay tóm lấy gậy của anh người mới, ngay khi ấy đã có một cái gậy nữa vụt thẳng bên cổ. Không rõ có đánh vào động mạch chủ hay dây thần kinh nào đó không mà anh ta đã ngay lập tức ngã xuống.
- Phù! Anh làm tốt lắm. - Cậu ta khen ngợi anh lính mới kia rồi tiếp tục lao vào trận chiến khác.
Tuy nhiên, ở trên chiến trận, không phải ai cũng có thể làm như vậy. Có người đã b·ị t·hương phải xin đầu hàng trước kẻ thù vì quá sợ hãi. Đó chỉ là số nhỏ bên trong trận chiến ấy. Với những kẻ liều và những kẻ được đào tạo thì ai cũng biết người được đào tạo sẽ chiếm ưu thế hơn. Nhưng ở đây lại khác, dân quân được đào tạo không quá một nửa. Nên kẻ chiếm thế là kẻ liều.