Tro Tàn

Chương 38: Sự Thật Về Mười Bốn Tỷ (Phần 2)



Chương 38: Sự Thật Về Mười Bốn Tỷ (Phần 2)

Toàn bộ những tài liệu mà ông Thịnh giao cho chú Vĩnh những thông tin ở trên mạng suốt những ngày tháng ông làm việc đều được phơi bày trước công chúng. Ánh mắt ông hoang mang. Bà con nhốn nháo xôn xao khi ngày hôm qua ông vừa mới giúp những thương binh về nhà an toàn, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, lấn át tâm trí ông.

Ông cảm thấy như có bàn tay lạnh lẽo đang bóp chặt trái tim mình. Ông gắng giữ bình tĩnh trước sự thật không thể che giấu ấy, giọng run run.

- Tôi… Tôi không làm gì sai! Tất cả những chuyện tôi làm đều vì người dân cả!

Đám đông dần cảm thấy mất niềm tin, trong lòng họ đang bị thất vọng với người lãnh đạo liêm chính, liêm khiết mình tin tưởng bấy lâu lừa gạt.

- Ông thật sự không lấy tiền của tôi chứ? - Một người già lớn tuổi trong đó lại gần ông Thịnh hỏi. Ông không dám tin vào những gì mình nghe thấy lúc này.

- Không! Chắc chắn không thể nào! - Ông ta cầm lấy tay lão rồi an ủi ông.

- Mấy người có phải cấu kết với nhau?! - Ông chỉ về phía nhóm người ngoại lai cùng chú Vĩnh.

Họ không nói gì, chứng cứ bày ra trước mắt ấy, không thể nào sai được. Ông Thịnh quay qua nhìn người dân mà ông hết mình cống hiến. Trái tim ông như bị xé thành nhiều mảnh. Ông cảm nhận được sự phẫn nộ và thất vọng từ ánh mắt họ. Ông không thể chấp nhận được chuyện này cứ thế xảy ra. Ông cần người đứng ra minh oan. Nhưng bây giờ có ai chịu đứng ra khi thứ ông sử dụng là biển thủ tiền của dân.

- Không đời nào! - Ông Thịnh ngửa đầu lên trời cười điên dại.

- Tôi không hề.



Rồi ông chạy thẳng vào trong nhà, tự tay bóp lấy cổ mình. Tầm mắt dần đen kịt.

Khi cảm xúc tác động quá mãnh liệt vào tâm trí khiến ông choàng tỉnh, mở mắt. Mồ hôi ướt đẫm lưng và trán. Cảm giác nặng nề trong lòng vẫn chưa hề tan biến. Nhưng khi nhìn quanh, vẫn căn phòng quen thuộc, trên chiếc giường ấy. Ánh sáng mờ ảo từ mặt trời len lỏi qua cánh cửa mang lại cho ông cảm giác bình yên. Ông thở phào, xua tan cơn ác mộng.

Vừa bước ra phòng khách ngó vào trong phòng làm việc, ông Thịnh thấy nhóm bốn người cùng với chiếc màn hình chia làm hai, một cậu trai trẻ cùng một cô gái đang nhìn từng đống tài liệu tới trang cuối.

Ông không làm phiền họ, chỉ lặng lẽ xuống bếp đun nấu thức ăn mất hơn một tiếng rồi đem lên.

- Các vị, mời ăn cơm. - Ông gọi vào trong phòng làm việc.

- Chúng tôi đã ăn từ sớm rồi, làm phiền ông chuẩn bị quá. Ông cứ việc dùng bữa. - Lương nói với ông.

Dùng bữa xong, bốn người cũng kết thúc cuộc kiểm tra. Ai cũng cảm thấy choáng váng vì lượng thông tin khổng lồ trong ấy. Cánh cửa mở ra, chú Vĩnh bước vào, nét mặt nghiêm trọng. Ông Thịnh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

- Đại tướng.

- Gọi tên tôi là được rồi. - Chú Vĩnh nói.

- Vâng, vậy cuộc kiểm tra này thế nào rồi thưa ông? - Ông Thịnh hỏi.

- Gọi mấy người đó tới đây đi, và cả người dân nữa. - Chú nói.



Ông Thịnh lập tức xuống dưới phòng kho sau nhà, mở cửa rồi gọi chúng lên trước sân. Lại sử dụng bộ phát thanh của xã kêu gọi người dân tới nghe kết quả của đợt kiểm tra này.

- Kết quả này tôi sẽ nói sau khi tôi thẩm vấn anh ta xong. - Nói với ông Thịnh, chú lại gọi tên kia vào phòng làm việc.

- Giới thiệu chút về bản thân anh đi. Và tại sao anh lại có được tập tài liệu này.

- Tôi là Trần Huy Trường, ba mươi tư tuổi. Quê quán… - Anh ta nói xong, chú ngay lập tức có được toàn bộ thông tin của hắn ta khi Chính gửi đến.

- Trông cậu có vẻ không phải người thiện lành gì. Từng làm việc cho mấy tay xã hội đen, buôn bán hàng lậu, vận chuyển chất cấm. Liệu tôi có cơ sở nào để tin vào cậu không? - Chú hỏi.

Thông tin của mình bị bày ra hết, anh ta giật mình hoảng sợ. Nhưng lại bình tĩnh nói về cuộc sống những năm gần đây sau khi rút lui khỏi thế giới dơ bẩn ấy.

- Như vậy, ngài có tin tôi có cơ sở để lấy được những thông tin ấy chứ.

Chú Vĩnh rơi vào trầm tư, ông không ngờ được tên này lại đi xa tới mức ấy.

- Thế mấy cậu tới nơi này là muốn tiếp quản nơi này?



- Đúng vậy. Tôi cũng làm vì kế sinh nhai.

Kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, hai người đồng thời ra bên ngoài.

- Tôi có kết quả rồi. - Chú Vĩnh nói với bọn họ.

- Tập tài liệu này đúng là thật, những thứ ở trên đó đều khớp với kết quả sổ sách của ông Thịnh, những hình ảnh này chỉ là ghép.

Lời chú nói ra khiến bao người bên ngoài bất ngờ và vui mừng. Nhất là ông Thịnh, ông đã giữ được trong sạch cho bản thân.

- Tuy nhiên, ông Thịnh vẫn cần phải bị kỷ luật vì tiền công quỹ Chính phủ đã bị biển thủ. Thay vào đó ông lấy tiền của dân bù đắp vào.

Lời ấy như đánh trực diện vào trái tim ông. Ông thẫn thờ, không dám thở mạnh. Người dân bên ngoài nghe thấy thế thì phẫn nộ tột cùng, tiền của họ gửi cho ông, ông lại bù đắp vào đống tiền mà ông đã t·ham n·hũng. Họ thực sự nghi ngờ việc ông lấy tiền đó để làm gì. Ông làm gì thì chỉ có ông mới biết. Vì đó đã là quá khứ và chẳng còn ai biết được năm ấy ông làm gì.

- Chuyện tới nước này, tôi phải thừa nhận đúng là tôi đã làm sai. Nhưng cái sai ấy không hề sai hoàn toàn. Năm ấy là năm mất mùa, l·ũ l·ụt, bão giông, s·ạt l·ở làm mất bao nhiêu của cải và ruộng lúa của xã. Bà con liệu còn nhớ năm ấy. Số tiền Chính phủ giao là hoàn thiện dự án đường mở rộng đi qua xã nhưng vì lo cho bà con nên tôi phải sử dụng nó trước. Tới nhiều năm sau khi đã huy động được bà con ủng hộ thì tôi mới dám tiếp tục tiến độ làm đường. Nhưng nó đâu chỉ thế, tiền vốn đã bị đội lên, giờ tôi mà không làm thì có lỗi với tất cả.

Ông Thịnh kể lại chuyện năm ấy. Bà con nghe xong mới nhớ ra đó là đúng sự thật. Khi ấy đói nghèo, ông đã thuê máy móc để sửa chữa lại khu vực cho bà con sinh sống và gây dựng lại việc làm ăn của bà con khi ấy. Chuyện ấy kéo dài cả vài tháng trời mới giải quyết xong.

Những lời tâm sự bộc bạch thật lòng khiến bà con rơi nước mắt vì chuyện này.

- Chuyện đã thế thì tôi cũng không thể làm ngơ được. Tôi đã có quyết định của mình, ông Thịnh trong sạch. Ông sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Xã. Mong ông công tác tốt.

Mặc dầu chú không có quyền làm chủ chuyện thăng chức của ông ta nhưng giữ cho ông cái ghế ấy. Đưa ra sự thật về ông, nó là một con dao hai lưỡi khi ông vừa biển thủ đối mặt với Chính phủ là chịu án nhưng vẫn rất được lòng dân. Đối diện với người dân bên ngoài, lòng ông đầy cảm xúc, rồi kết quả đã rõ, ông thấy nhẹ nhõm hơn nhưng cũng nhận ra việc ông làm trong quá khứ sẽ khó mà bị tha thứ. Một người lãnh đạo có tâm, và dù có những sai lầm quá khứ, ông vẫn xứng đáng có cơ hội sửa chữa.

Bước ra khỏi phòng, chú Vĩnh giao lại cho ông Thịnh về những kẻ phản loạn và người tên Trần Huy Trường kia. Dặn ông về việc phải quan sát kỹ hắn nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tương lai của chính ông.

Trở lại trong xe, nhìn đoàn người vẫn tung hô ông Thịnh dần nhỏ đi. Cả nhóm trên đường trở lại căn cứ. Chính lập tức triển khai cho nhóm thứ hai đi giải cứu những người bị mắc lại ở huyện Thanh Giang. Toàn bộ quá trình, Chính đều xem xét kỹ nhưng vẫn có nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này.