Tro Tàn

Chương 39: Bão Tuyết!



Chương 39: Bão Tuyết!

Trước khi đi một ngày, họ cũng được ông Thịnh tặng thêm đồ nhưng đều từ chối. Bốn người nhất quyết không lấy nhưng ông vẫn cứ đưa cho họ khiến họ không biết làm cách nào. Vẻ mặt ông khẩn thiết và cầu xin họ nhận lấy.

- Các vị cứ nhận lấy đi. Đây là tấm lòng của cả làng, ít nhiều gì cũng là làng trả ơn cho mọi người đã giúp đỡ họ. Nếu chẳng có các vị ở đây, bà con chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì khó khăn hơn.

- Ông cứ để lại cho bà con làm ăn. Chúng tôi cũng có đủ thứ mình cần rồi. - Chú Vĩnh từ chối.

Đồ đạc được sắp xếp gọn lại trên xe, họ lập tức khởi động rồi thẳng tiến ra ngoài đường lớn. Theo lỗi cũ mà trở lại căn cứ.

- Chú Vĩnh, bên đó hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? - Chính hỏi thông qua màn hình.

- Ừ, bên này xong hết rồi. Tình hình bên ấy sao rồi? - Chú hỏi chủ yếu là vì vợ của mình tham gia nhóm bên ấy với ba người mới.

- Trông chú có vẻ lo lắng, nhưng chú cứ yên tâm. Cô vẫn an toàn, vừa mới khởi hành cách đây vài tiếng. Chắc cũng sắp tới nơi rồi. - Chính nhìn qua bên màn hình hiển thị tuyến đường của nhóm cô Ngọc.



- Chỗ đó chắc có thể lắp đặt được rồi. Nhưng cháu thấy vẫn nên lắp đặt chỗ cao. - Từ trong căn cứ, Chính nhìn bản đồ ba chiều về những gì mà sẽ phải thực hiện ở nơi ấy. Ngoài là một nguồn lương thực khác cũng là một nơi trao đổi hàng hóa nếu được đầu tư kỹ. Nhắm lên trên một ngọn núi cao, Chính phải chắc chắn việc lắp đặt sóng ở đấy có thể đảm bảo an toàn và lượng sóng phủ rộng nhất có thể.

- Ừ, nên vậy, nhưng cũng cần thông báo cho bên đó để có xảy ra vấn đề thì họ cũng sẽ biết mà sửa chữa.

- Chuyện ấy chắc không cần thiết lắm, chỉ cần lắp là được rồi. Còn việc sửa chữa thì có hệ thống tự động sửa. Linh kiện cũng được bảo hộ trong hộp rất chắc chắn. Và chú xem nơi ấy có thứ gì cần thiết cho căn cứ không? Hiện giờ mình đang có ngô có thể trồng tốt, một số loại rau củ có thể trồng được trong thời tiết mùa đông.

- Chú có mang về hai con cún và mấy con gà con vịt. - Chú cười đầy sung sướng khi mang về hai thứ này cho căn cứ.

Đây là một bất ngờ lớn đối với Chính, có gà vịt thì sẽ có trứng và sẽ có thêm nhiều hơn nữa. Từ đó có thêm thịt và trao đổi thêm nhiều hơn nữa. Khi hỏi ra nhờ đâu mà chú lại có được thì Chính mới hiểu.

- Như vậy cũng đáng thương cho lão ấy. Không biết lão ấy sẽ sống thế nào trong thời điểm này. - Chú Hà nói, lòng cảm thấy không mấy vui vẻ vì chuyện này. Giống như bản thân đã lừa gạt ông ấy vậy.

- Cháu thấy cái này cũng không tính là lừa gạt ông ấy. Dù sao thì việc ông ấy cảnh báo về việc nó có bệnh và đem bán đi cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là không biết ông bán đi rồi thì lấy gì để tiếp tục sống.



Trên đường về khá nhanh vì đã quen đường. Rời khỏi đoạn đường bê tông dài hơn hai cây số, cả nhóm tiến vào một vùng đồng bằng tuyết rộng mênh mông. Trông chẳng khác nào đang đi ở trên Nam Cực. Họ liên tục nghe tiếng động vật kêu rên trong chiếc xe, ai cũng không thấy phiền. Ngược lại càng hứng thú với những thứ mới mẻ. Nhất là hai con cún đáng yêu như vậy.

Khi đến gần căn cứ, Chính vẫn là người đứng đón họ ngoài cửa. Sau khi vào trong và dừng xe tại bãi đậu. Bốn người mang toàn bộ hành lý xuống. Chuyến này lương thực mang theo đều sử dụng hết, khi về thì hoàn thành nhiệm vụ thương thảo với thị trấn bên ấy. Chính cũng chuẩn bị cho lần xuất hành tiếp theo tới nơi ấy lắp đặt thiết bị phát sóng và nói chuyện với ông Thịnh về việc phát sóng những chương trình phim cho họ, hoặc chỉ sử dụng cho một nhà và mọi người sẽ tập trung lại cùng xem.

Hai con cún nhỏ vừa mới được thả ra, chúng năng động chạy nhảy khắp căn nhà sủa gâu gâu khiến mọi người chú ý tới. Ai cũng vui mừng và làm quen với người bạn nhỏ này. Vuốt ve rồi gãi chúng khiến chúng vô cùng thích thú. Chúng như cảm nhận được tình yêu quý của những người trong căn cứ dành cho chúng.

- Chúng có tên không vậy? - Linh hỏi các chú vừa làm nhiệm vụ bên ngoài về.

- Chưa đâu, mấy đứa cứ đặt tên cho chúng nó đi. - Chú Vĩnh cười vì thấy mấy đứa như có thêm sức sống mới.

- Làm phiền mọi người chút. - Nhân lúc họ đang suy nghĩ tên cho thành viên mới thì Chính mang theo chiếc kim tiêm tới.

Khí thế tỏa ra từ người cậu ta hướng trực tiếp vào hai con cún nhỏ đang thỏa mãn nằm ngửa bụng cho người khác xoa. Chúng nhận thấy được điều ấy, độ cảnh giác cao lên và nhìn chằm chằm cậu. Chính cười mỉm, nhẹ nhàng tiếp cận, xoa bụng khiến chúng thả lỏng cảnh giác rồi trong vài giây sau. Phập!! Hai chiếc kim tiêm bỗng đâm thẳng vào phần mông đùi.



Áu!! Áu!! Bọn nó đồng thời kêu gào, dãy dụa định thoát khỏi tay Chính nhưng cậu đã sớm đoán được ý đồ và nhanh chóng đè chúng lại. Lấy được mẫu máu của chúng rồi lập tức thả chúng. Hai đứa chạy khắp căn nhà kêu la như trách cậu đã bắt nạt chúng nó.

Những người khác thấy thế cũng chỉ cười giòn giã. Để tránh bị chúng nó ghi thù thêm, Chính nhanh chân chạy về phòng, đem mẫu máu của chúng đặt vào trong máy để phân tích. Một con đực và một con cái như thế này, thực sự rất cần thiết để nó sinh sản và sinh ra nhiều hơn những con cún để được huấn luyện trông coi nhà cửa.

Mấy con gà, con vịt kia cũng vậy. Chúng không thoát được cảnh bị lấy máu rồi đem đi xét nghiệm xem chúng có bệnh tật và có điểm gì khác với thông thường hay không.

- Mấy thứ này nếu thả thì chắc là để ở bên ngoài sân sau nhỉ. - Hằng tới trước cửa phòng làm việc hỏi cậu.

- Ừ, nhưng mình thấy để chúng ở bên cạnh vườn ngô, cho chúng nó hai cái máng, một nước với một thức ăn là được. Nếu chúng nó có đi ngoài thì cũng coi như một phần chất dưỡng cho đất. - Chính nói.

- Hiện giờ vẫn chưa có hàng rào và cũng chưa xác định được phạm vi trồng ngô nên tạm thời vẫn cần nuôi chúng ở sân sau thì hơn. - Hằng nói tình hình bên dưới ấy. - Mà hạt ngô trước đó cậu phân tích thế nào rồi. Liệu có sử dụng được không?

- Chúng không có vấn đề gì. Nhưng để chắc chắn hơn thì mình muốn lấy những bắp ngô đã có thể thu hoạch đem đi phân tích sẽ an toàn hơn cho sau này nếu sử dụng.

Đang lúc nói chuyện với Hằng về nông trường dưới chân núi thì Chính nhận được cảnh báo khẩn cấp. Trong phòng liền tù tì nhấp nháy đỏ. Cậu vội vàng kiểm tra xem chuyện gì đang diễn ra.

Hằng đứng bên ngoài nhìn vào, chẳng hiểu chút gì về thao tác của cậu, nhưng cô có hiểu qua về thời tiết. Khi thấy cậu ta mở bảng dự đoán thời tiết lên, xung quanh bắt đầu nổi gió mạnh hơn. Từ trên vệ tinh có thể thấy được một cơn bão đang được thành hình và chuẩn bị hướng về phía mình. Trong khoảng hai ngày tới nó sẽ tiếp cận và may mắn vì nó chỉ là bão tuyết chứ không phải những cơn bão giông từ mưa và sấm chớp.

Việc nó xuất hiện ở gần đây khiến cậu phải ngay lập tức huy động nhân lực dựng lên phần tuyết dày giữ cho phần đất bên dưới không bị gió thổi bay mất. Nguy hiểm hơn nữa là vị trí giải cứu những người g·ặp n·ạn của nhóm cô Ngọc lại ở ngay gần bão tuyết.