Trong lúc cô Thanh đang sơ cứu cho hai người b·ị t·hương, Ngọc cùng Korotkov đánh giá tình hình của họ. Ai nấy cũng hốc hác gầy gò, da xanh xao, run lẩy bẩy vì lạnh. Đồ mặc trên người thì mỏng dính. Giữa trời tuyết này để không c·hết cóng đã là một món quà lớn từ thiên nhiên ban tặng. Họ nhanh chóng lấy ra những bộ chăn bông được chuẩn bị sẵn, cho từng người chùm lấy rồi làm một bữa nước ấm để cho họ làm ấm cơ thể.
- Cho tôi hỏi, ai là trưởng nhóm này? - Cô Ngọc hỏi sau khi đã chu đáo cấp cho họ đồ giữ ấm cơ thể xong.
- Tôi, tôi là trưởng nhóm. - Một người trung niên thân cao mét sáu, nhìn từ dáng người và khuôn mặt thì trước đây khá mập nhưng không đủ ăn khiến ông ta gầy đi rất nhiều. Trên người mặc chiếc áo sơ mi, tóc lưa thưa rối bù sau nhiều ngày đi tìm không có kết quả.
- Vậy à, trước đây mọi người từng ở đâu và tại sao lại ra nông nỗi này?
- Trước đây chúng tôi từ trong huyện chạy lên vùng cao, tài sản các thứ đều bỏ lại hết. Chẳng dám cầm theo vì mang theo nặng quá không chạy nhanh sẽ bị dung nham dưới đó nuốt mất. Mà sau khi kết thúc thì tuyết rơi dày đặc, lần đầu tiên tiếp xúc, chúng tôi cũng không nghĩ rằng ở mình lại có tuyết nên cả đám như c·hết cóng giữa trời. - Ông nói rồi sụt sịt nước mũi như ốm ghẹt.
- Được rồi, tôi sẽ đồng ý chu cấp cho mọi người, nhưng với điều kiện là phải nghe lệnh của người đứng đầu. Phải làm ăn làm lụng vất vả. Mọi người có chịu được khổ thì theo tôi về. Còn không thì tôi sẽ bỏ lại mọi người ở đây.
Nghe được từ bỏ lại mọi người ở lại, họ không dám nghĩ tới cảnh từng n·gười c·hết cóng hay c·hết đói ngoài hoang dã hay thành lương thực trong bụng mấy con sói. Chẳng cần nghĩ nhiều, họ lập tức gật đầu đồng ý đi theo.
- Tôi đồng ý theo. Thà theo làm việc chân tay nặng nhọc để có cái ăn mà sống chứ không thể c·hết ở nơi này.
- Rất tốt! - Cô nói, rồi lại chỉ về phía sau xe van.
- Lên trên đó đi, giờ mọi người ngồi trong đó và chúng tôi sẽ đưa về.
Chuyến đi này thuận lợi hơn cô nghĩ nên cô cũng muốn nhanh chóng trở lại càng sớm càng tốt. Tránh việc đi lâu khiến mọi người trong nhà lo lắng tình trạng bản thân.
Nhìn hàng người nối đuôi nhau chạy lên chiếc xe van ấy, cô lo lắng việc để nhiều người như thế ở trên thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của chiếc xe.
- Đừng lên đó hết, qua đây bớt phụ nữ và trẻ nhỏ đi. Trong này còn rất nhiều chỗ ngồi. - Cô Ngọc nói với họ.
Ba người phụ nữ trên tay ba đứa con nhỏ, đứa thì một tuổi ú ớ, đứa thì vài tháng oe oe, đứa thì ba tuổi bập bẹ nói tiếng mẹ.
- Làm phiền anh thông báo với Chính về sự tình hiện tại nhé. - Nổ máy cô nhờ Korotkov báo lại tình hình của nhóm cho Chính.
- Được, để cho tôi. - Korotkov dùng chiếc nhẫn mở ra màn hình liên lạc, gọi về cho ngôi nhà chung. Khi Chính nghe máy, cậu đã ngay lập tức để ý tới ba người ngồi hàng ghế sau.
- Họ là những người được cứu ấy à? Trông họ có vẻ vẫn còn hoảng sợ nhỉ. - Chính hỏi anh.
Khi cậu nói thế, ba người họ chỉ cúi đầu xuống, không dám nhìn, cũng không nói lời nào.
- Đúng rồi, trong xe phía sau còn có người nữa, tổng cứu được mười người, có cả trẻ con. - Korotkov đưa chiếc nhẫn hướng về phía ba người phụ nữ cùng trẻ nhỏ.
Nét mặt Chính trầm tư như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Cậu không nói ra ngay chỉ cảm ơn anh rồi tắt máy đi. Một dòng tin nhắn hiện lên, từ Chính gửi đến.
- Anh cố gắng thăm hỏi họ xem tình hình của họ có ổn không? Nếu có thêm thông tin về nhóm người thì càng tốt, đặc biệt phải chú ý vì có thể chúng ta cứu nhầm người.
- Cứu nhầm người? Tôi không nghĩ vậy đâu.
- Chuyện này tôi cũng không chắc chắn được. Anh cũng không thể khẳng định cứu đúng.
- Thông tin mà tôi nhận được trên radio chỉ có bảy người. Mà bây giờ thêm ba người nữa, lại có cả trẻ nhỏ mà chẳng hề được nhắc đến.
- Vậy được. Tôi sẽ cố gắng. - Korotkov đồng ý với cậu, rồi chuyển thông tin này qua cho cô Ngọc. Anh cũng không hiểu tiếng Việt nhiều nên để cho cô giao tiếp với họ vẫn hơn. Lại là phụ nữ nên họ sẽ đồng cảm và chịu chia sẻ hơn nhiều.
Cô Ngọc gật đầu, mắt vẫn giữ thẳng nhìn đường, hỏi chuyện những người phụ nữ ở sau xe.
- Tôi là Ngọc, nay cũng gần bốn mươi tuổi. Từng hoạt động trong q·uân đ·ội. Mấy cô yên tâm, tôi sẽ đưa mọi người về nơi trú ẩn an toàn.
- Cảm ơn cô. - Một người trong số đó đáp lại.
- Vậy cô có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không? Thời điểm hiện giờ ai cũng chạy nạn và bắt đầu tái cơ cấu lại cuộc sống rồi. Ngay cả tôi cũng thế, nhưng may mắn được hỗ trợ nên kịp thời sống sót.
Chẳng có âm thanh đáp lại, im lặng kéo dài mất hơn phút, cô Ngọc tiếp tục nói.
- Nếu không tiện chia sẻ cũng không sao cả. Đường đi khó nhọc, mọi người cũng mệt, tôi hiểu mà. Tôi chỉ muốn hỏi han cho các cô bình tĩnh và yên tâm chia sẻ hơn thôi. Cùng là phụ nữ, tôi có thể đồng cảm với mọi người.
- Chúng tôi là người trong huyện chạy ra. Bên ấy họ lập căn cứ rồi, nhưng chúng tôi bị bỏ lại phía sau vì không giúp ích được gì cho họ.
- Căn cứ được lập là chuyện tốt, có thể hỗ trợ cho mọi người chỗ ăn chỗ mặc. Thế mà họ lại không cần mọi người, một sức lực có thể trợ giúp họ cơ mà. Thế rồi sao họ lại đuổi cô đi. - Giọng cô nói với vẻ bất bình, không hề đồng ý với cách làm việc của những người trong căn cứ bên ấy.
- Tôi cũng không biết, như mọi khi tôi tới nhận thức ăn thì có người đuổi tôi, kéo tôi ra bên ngoài. Thả tôi giữa đồng không mông quạnh với vài người nữa. Chúng tôi chẳng có cách nào khác, ở ngoài đó cả đêm khiến chúng tôi vô cùng mệt mỏi khi phải cầu xin họ cho chúng tôi vào trong. - Cô gái ôm đứa con kể lại cảnh tượng ấy, không nhịn nữa, cô khóc nức nở. Hai người vội vàng an ủi cô.
- Yên tâm, giờ chúng ta được cứu rồi. Người của q·uân đ·ội cứu, tôi tin chắc là tốt hơn nhiều so với những con sâu mọt ấy.
- Thôi đừng khóc, cô yên tâm. Chỗ chúng tôi đủ nơi ở, đủ ấm, đủ nước và thức ăn cho mọi người. - Cô Ngọc nói về nơi trú ẩn mà họ sắp tới.
Khi ba người thôi khóc, vui vì được người tốt lòng tốt cứu giúp giữa hoạn nạn. Họ thấy việc mình rời khỏi đó là có thêm cơ hội mới cho cuộc sống tốt đẹp hơn trước rất nhiều.
- Mấy cô có biết căn cứ đấy ở đâu không? Có cách nơi này xa không? - Cô Ngọc hỏi, đồng thời nháy cho Korotkov mở bản đồ trước khi xảy ra t·hiên t·ai tới để gửi lại cho Chính thông tin quan trọng này.
- Tôi không nhớ lắm. Chỉ biết nó nằm gần đường lớn. Gần cao tốc. Khi ấy chúng tôi chạy nạn tới, họ chặn xe chúng tôi, bắt chúng tôi xuống xe rồi tháo dỡ hết toàn bộ chúng để dựng lên căn cứ ấy.
- Chắc mọi người cũng nhớ tới tên tuyến cao tốc ấy nhỉ. Để tôi có thể thêm người tới nơi ấy cho các cô một câu trả lời thỏa đáng.
Lòng tốt của cô khiến mọi người xúc động, nói ra tên của tuyến cao tốc ấy.
Khi đang lái xe, cô Thanh phía sau dường như có điều gì đó nên đã nháy pha cho cô Ngọc biết. Khi giảm tốc độ lại, cô mới để ý đã giờ trưa. Thế là gọi tất cả xuống ăn nhẹ chút lương khô nghỉ ngơi uống nước rồi lên đường.
Trong nhóm người ấy có người vẫn chưa quen và chưa dám giao tiếp với họ, chỉ nói chuyện trong nhóm cũ của mình. Khi chuẩn bị khởi hành, nhóm đàn ông lấy trong người hung khí đe dọa ba người.