Tro Tàn

Chương 45: Khó Khăn Nối Tiếp Khó Khăn



Chương 45: Khó Khăn Nối Tiếp Khó Khăn

Bất ngờ trước phản ứng của nhóm người ấy đối với mình, người đã cứu họ trong hiểm cảnh. Cô Ngọc dù nổi giận nhưng khi bị bọn họ tiếp cận nhanh chóng và khống chế, dao kề ngay trên cổ thì rất khó để phản kháng, thậm chí là đưa ra lời thương lượng với bọn họ cũng phải suy nghĩ sao cho không bị thiệt. Trong thoáng chốc nhận ra năm gã đàn ông áp tới gần, cô dù có phản ứng cũng không thể nào kịp được.

- Mấy anh muốn gì ở chúng tôi? - Cô giơ hai tay qua đầu thể hiện sự đầu hàng.

- Tôi muốn hai chiếc xe này. Sau đó thì mấy người có thể làm gì thì tùy mấy người.

- Được! Được! Miễn là không có ai b·ị t·hương thì tôi đồng ý. - Cô lấy ra chiếc chìa khóa đưa cho họ. Rồi nhìn sang cô Thanh đang ngơ ngác không biết nên làm gì.

- Đưa chìa khóa ra! - Gã khống chế cô Thanh quát lên.

- À, ừ, đợi tôi chút. - Cố tìm trong túi áo ra chiếc chìa khóa rồi đưa cho hắn ta.

Khi nhận được hai chiếc chìa khóa, bọn họ vui mừng không cách nào tả được. Miệng nở nụ cười vô cùng khoái chí, sau đó kêu gọi những người khác lên trên xe.

- Mọi người lên xe đi. Có hai chiếc này cũng vật tư trên ấy thì không lo đám người đó lại đuổi chúng ta đi nữa.

Bọn họ nói hẳn là liên quan tới căn cứ ở cao tốc gần huyện Thanh Giang.

- Này, mấy người định để bọn tôi c·hết đói ở đây à?! - Cô quá lương thiện và không thể ngờ được mình lại rơi vào tình cảnh này.

- Mấy người tự lo cho bản thân đi. Còn lâu tôi mới để ý tới mấy người. - Gã đàn ông làm trưởng nhóm ngó đầu ra cửa sổ nói.



Đoàng!!

Ngay lúc ấy, tiếng súng nổ lên, Korotkov vẫn luôn mang theo súng bên mình, và khi chúng để hở ra cơ hội cho anh thì anh phải ngay lập tức chớp lấy thời cơ. Chỉ cần một phát đạn, hắn ngã gục bên cửa sổ khiến người trong xe hoảng loạn. Người lái chiếc xe van phía sau ngay lập tức nổ máy toan bỏ chạy thật nhanh. Nhưng vừa mới mở được động cơ, Korotkov xuất hiện bên cửa chính, súng chĩa thẳng vào người cầm lái.

- Xuống xe mau!! - Anh ta quát lên nhưng chúng chẳng thể hiểu được anh nói tiếng gì. Chúng vốn liều giờ chẳng lo ngại, cứ thế đạp ga đánh lái sang trái phóng v·út đi.

Cô Ngọc thấy thời cơ tới, cô nhanh chóng chạy qua chiếc sedan để chiếm lại quyền kiểm soát.

Đoàng!!

Một tiếng súng nữa phát ra, chiếc xe van rung lắc dữ dội, rồi lật ngang về bên trái. Korotkov giật mình, biết mình có thể bị chiếc xe này đè phải nên cậu phải nhanh chóng rời xa nó càng nhanh càng tốt. Anh buông tay rồi lăn ra bên ngoài. Chiếc xe theo đà ngã nhào rồi tiến thêm một đoạn nữa mới dừng hẳn.

Nhưng người trong xe choáng váng về những gì xảy ra bên ngoài, họ mở cửa chui ra. Korotkov đứng dậy chạy tới khống chế hết toàn bộ bọn họ bằng khẩu súng lục.

Cô Ngọc thấy cảnh chiếc xe ngã và Korotkov thoát ra thành công, cô vui mừng. Nhìn vào trong chiếc sedan, người cầm lái bên ghế chính đ·ã c·hết, ghế phụ còn một tên nữa tay lăm lăm con dao như chắc chắn rằng mình sẽ đâm nếu cô dám xông vào trong.

- Tôi cũng có súng đấy. Nếu anh biết điều thì mau xuống xe tôi sẽ thả anh sống. Còn không thì cũng đừng trách tôi ác.

- Không! Tôi không để cô vào đâu!! Tránh xa tôi ra! Ngay lập tức!! Dù có súng tôi cũng không sợ!

Đoàng!! Korotkov tiến tới giải cứu cô khỏi tình thế khó xử này.



- Mặc dù có bẩn chỗ chút xíu nhưng vệ sinh lại là sạch sẽ ngay thôi. - Anh nói với cô rồi lôi kéo hai t·hi t·hể ra ngoài.

- Đúng là … điếc không sợ súng. - Korotkov nói rồi lau đi khẩu súng của mình, cất nó lại trong bao.

Ba trong số năm người đã bị xử lý, còn hai tên trong đám người bị khống chế ấy. Chúng không dám phản kháng, càng không dám trốn chạy. Chờ đợi tử thần tìm tới trước cửa.

- Được rồi, chỗ này giao lại cho anh nhé. Tôi phải qua đó hỏi thăm chút. - Cô Ngọc lấy từ bên dưới ghế ngồi một khẩu súng lục. May mắn chúng không biết hộc giấu đồ bí mật trong xe.

- Mấy người, vừa nãy ai tham gia. Chủ động nhận tội, tôi sẽ tha cho một con đường sống, cải tạo làm người tốt còn có cái ăn cái mặc. - Ngọc quát lớn về phía nhóm người đang tụ tập lại.

Bọn họ không dám nói gì, chỉ cúi đầu. Hồi lâu sau, một người trong đó đứng ra.

- Là tôi. Tôi tham gia, tôi biết lỗi rồi, làm ơn đừng g·iết tôi. - Gã đàn ông trong đó đứng ra quỳ xuống nhận tội, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

- Tốt, anh biết điều thế là tốt. Người cuối cùng không ra là tôi sẽ bỏ mặc anh đấy nhé. Tôi nhớ kỹ mặt anh rồi đấy.

Không thấy người cuối cùng đứng ra, cô Ngọc lại gọi những người phụ nữ qua một bên chiếc xe sedan.

- Mấy cô qua góc kia đứng. Còn ba gã đàn ông, ở lại đây.

Cô rút khẩu súng bên hông ra đe dọa ba người.



- Hai người. - Cô chỉ về hai người đứng bên trái, rồi nói tiếp. - Qua chỗ mấy người phụ nữ ấy. Còn anh cuối cùng, đứng yên đó.

Gã bị gọi lại kia run rẩy chân tay, không biết nên làm gì, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, mồ hôi trong lòng bàn tay khó mà kìm được. Hắn túm chặt áo của mình, mắt đối mắt với cô.

Súng lên nòng, chĩa thẳng vào người gã. Đoàng!!

Tất cả, chẳng ai dám nhìn cảnh tượng ấy. Tiếng súng giòn vang dội khắp trời. Gã ta ngã xuống đất, đũng quần hắn ướt sũng.

- Tôi cảnh cáo anh. Đừng nghĩ tôi không dám bắn, chẳng qua nể tình cùng một đồng bào nên tôi không ra tay quá nặng đối với anh. Từ giờ đừng theo tôi nữa, ở đâu thì cút về đó đi.

Nhận ra mình vẫn còn nghe rõ tiếng cô Ngọc tha mạng cho hắn. Hắn thấy mình còn sống, trên người không có lỗ thủng nào thì vui mừng khôn xiết. Không nói một lời như kẻ câm rồi quay đầu bỏ chạy thật nhanh bằng cả bốn chân.

Trông hắn bò mất mặt như thế, cô không nhịn được cười. Nhưng rồi hít lại một hơi lấy bình tĩnh, nhìn chiếc xe van bị lật nghiêng sang một bên, giờ phải tính làm sao để lật được chiếc xe ấy lại.

Nhất quyết không để lại chiếc xe này hay bất kỳ ai ở lại phía sau, cô chẳng mang theo dây thừng hay dây kéo xe để lật lại chiếc van nặng nề ấy lên. Gọi về căn cứ, cô kể lại tình hình bên này. Khoảng cách từ chỗ ấy trở lại căn cứ còn một quãng đường dài nữa. Bão tuyết cũng sắp tới gần muốn cứu viện cũng phải đợi bão tuyết lắng xuống, hoặc ngay lập tức hành động bây giờ.

Trú tạm trong thùng xe van là điều Chính chẳng mong muốn chút nào. Cậu ngay lập tức lên đường cùng với vài chú bác nữa có sức khỏe tốt để có thể ra sức kéo chiếc xe ấy ngược lại. Ngoài dây thừng, cậu cũng mang theo cả bàn nâng gầm để lấy điểm tựa luồn dây qua.

- Tình hình khó khăn rồi. Chúng ta có lẽ phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa để chờ đợi cứu viện tới. Thời tiết cũng không được tốt chút nào. - Cô Ngọc nói với Korotkov.

- Xin lỗi. Là lỗi của tôi nên chiếc xe mới thành ra như thế này. - Anh cảm thấy vô cùng hối hận về việc mình làm ra với chiếc xe, anh ước mình không chĩa súng thì sẽ không phải gặp cảnh này.

- Đừng lo, chuyện này tôi cũng hiểu được. Chúng ta không có lựa chọn khác tốt hơn ngoài việc phải bắn anh ta. - Cô Ngọc an ủi.

- Tôi nghĩ là mình nên đi kiếm củi và xây dựng nơi trú ẩn tạm trước khi cơn bão kéo tới và nhấn chìm chúng ta trong tuyết. - Cô Thanh nói, việc nhìn trời thường xuyên khiến cô nhận thức rằng thời tiết sắp tới sẽ không ổn chút nào nếu cứ mãi loanh quanh chẳng làm gì.