Trùng hợp thay, tuyến đường của chúng dẫn đến gần căn cứ của Hoàng. Tới đó, cậu rẽ sang trái, một phần rào chắn được tháo gỡ thành lối vào cho cả bọn. Đi tiếp một đoạn gần một cây số nữa thì cậu đã thấy nơi ấy.
Một chiếc xe ô tô to lớn từ xa chạy tới, những người trong trại cứ ngỡ là kẻ địch. Cả nhóm cầm súng lên chuẩn bị chiến đấu. Hoàng từ căn cứ, nhận ra chiếc xe ấy nhưng vì có quá nhiều xe như thế, e là của người khác lại được cải tiến không thể nhận ra bản gốc nên cũng lo không phải là Chính tới. Anh nói với những người bên mình.
- Cẩn thận. Mọi người ẩn nấp xung quanh. Đội một bên cánh trái, đội hai nấp xung quanh chờ đợi.
Anh ẩn vào trong túp lều gần đó nhất, trong đó tối đen như mực, ánh nắng mặt trời cũng không thể chiếu xuyên vào đó. Mở ra một lỗ nhỏ, anh dùng khẩu súng dài chĩa vào chiếc xe, nhất là bên cánh cửa ấy.
Chính tới gần đó nhưng chẳng thấy một ai. Khói vẫn còn đang bốc lên. Cậu nghĩ hẳn là nơi này đã dập nó trước khi cả nhóm tới. Vì cảnh giác, cậu dặn không ai được xuống. Từ trong xe nhìn ra bên ngoài bằng ống nhòm. Chẳng có lấy bóng dáng người khác xuất hiện. Cậu lấy bộ đàm trong xe nói ra bên ngoài để tránh việc mình đang bị phục kích mà bắn nhầm bởi nhóm của Hoàng.
- Mấy cậu cúi đầu xuống. Cẩn thận b·ị b·ắn nhầm.
Ai cũng nghe theo, khi họ vừa cúi xuống. Chính kéo tấm chắn trong xe ra, che hết tầm nhìn từ xung quanh vào xe rồi mở loa lên.
- Anh Hoàng! Có ở trong đó không? Em Chính đây!
- Anh Hoàng! Có ở trong đó không? Em Chính đây!
- Anh Hoàng! Em Chính tới?
Nhắc lại liên tục ba lần, khi ấy thì Hoàng mới nhận ra là bạn chứ không phải thù. Nên khi ấy thì cậu đã chủ động ra bên ngoài, nói vào trong bộ đàm của cả đội một và hai.
- Giải tán đội hình. Là bạn, không phải thù.
Xoạt! Xoạt!
Từ mảnh đồi phế thải sau lưng của nhóm Hoàng, Chính từ trong xe thấy được rất nhiều người cầm súng chồi dậy. Nhưng chẳng có hề muốn ra tay bắn. Thậm chí là xung quanh, một mảnh đất toàn tuyết cũng được nhóm của Hoàng ngụy trang thật kỹ với bộ đồ lông được tẩy trắng tinh. Thật rất khó để nhận ra nếu nhìn bình thường.
- Ổn rồi. - Chính kéo tấm rèm lên, nói với cả nhóm.
Đánh xe tới gần. Chính hỏi Hoàng bước ra từ trong chiếc lều gần đó.
- Em để xe ở đâu được nhỉ?
- Xe à, cậu vòng qua phía sau này nhé, có một bãi để xe ở đó ấy.
- Vâng. - Cậu đáp lại rồi vòng một đường tuyệt đẹp như quan sát toàn bộ doanh trại này của Hoàng.
Khi ra phía sau, khác với suy nghĩ nó là bãi phế liệu và chỉ có vài chiếc xe mà Hoàng đã c·ướp được từ nhóm trước đây thì nó khiến cậu choáng ngợp. Một thế giới tấp nập ở phía sau. Được dựng lên từ lều trại và vật liệu phế thải. Rất nhiều người đang sinh sống ở đây. Cậu khó hiểu khi nhóm của Hoàng lại chia tách ra làm hai như thế.
Vừa mới xuống xe, một người đàn ông mang theo khẩu súng khoác bên vai chạy tới gần Chính.
- Chào cậu. Cậu là người được thủ lĩnh mời tới nhỉ. Theo tôi đi lối này. - Anh ta tới gần cậu và nói.
- Ừm, đợi chút.
Cậu đáp lại, khi tất cả đều xuống xe rồi thì cậu mới đi theo anh ta.
Tên nhóc đã được cậu nghĩ ra một lý do để không bị nghi là nhiễm bệnh nguy hiểm.
Tới phía trước. Chính gặp Hoàng, khi vào trong một túp lều riêng, đèn thắp lên, ngồi lên trên thùng gỗ rồi cả hai bắt đầu nói chuyện. Linh cũng ở một bên để góp ý nếu cậu thấy cần thiết.
- Chào cậu, làm phiền cậu đi đường xa tới đầy rồi. - Hoàng bắt tay cậu.
- Vâng, không sao cả anh ạ. Dù sao thì cũng tiện đường nên em ghé qua đây trước ấy mà.
- Vậy giờ vào vấn đề nhỉ. Hiện giờ thì anh đang thiếu nhân lực khác nhiều. Lực lượng của bọn anh không có quá nhiều sức chiến đấu. Bên cậu liệu có người cho anh mượn được không?
- Anh muốn mượn vào vấn đề gì? Có thể kể cho em nghe được chứ? - Chính hỏi. Nếu không có lý do xác đáng thì cậu khó mà cho mượn người vì chẳng biết họ có b·ị t·hương chỉ vì lời mời này của anh.
- Ừm, chuyện là thế này.
Hoàng kể về hành trình trước đó của mình với nhóm cũ, khi tới nơi này thì được một người cứu giúp, cho họ ở lại và cái ăn cái mặc. Tuy nhiên thì cũng cần phải làm việc và trả lại ân huệ này. Anh cũng không thể nào từ chối được, và cả nhóm thì cũng đã mệt mỏi nên dừng chân lại tại đây. Gần đây cả căn cứ bị rơi vào tầm ngắm của một bên khác, chúng sử dụng ô tô và xe máy làm lợi thế áp đảo. Thậm chí cả súng và đạn cũng mang tới. Vì thủ giữ căn cứ nên cả nhóm bị vây ở đây. Ngày trước đó thì không có khu bảo vệ phía trước căn cứ thế này nên người đứng đầu của Hoàng đã đưa lệnh này xuống, cho cậu làm người ra phía trước, lãnh đạo một đội phòng thủ cho những người phía sau.
Đồng thời thì những người trong nhóm cũ cũng ở đội bảo vệ. Khi chúng công tới, anh bất lực vì lượng v·ũ k·hí trong căn cứ chẳng còn nhiều. Những người đồng hành tới nơi đây chỉ còn lại mình anh. Anh nhận ra mình như đã đưa ra lựa chọn vô cùng sai lầm. Phụ nữ được đưa ra phía sau để đảm bảo cho họ và đưa ra sản xuất những vật dụng cần thiết. Nhưng đã nhiều ngày muốn gặp mà chẳng thể gặp. Anh lo lắng cho bọn họ vô cùng. Nhất là vợ mình cũng ở trong nhóm ấy. Trước đó thì ngày nào cô cũng trở lại, rồi tần suất về nhà ngày càng ít. Hai hôm trước là lần cuối anh gặp.
- Anh đang lo lắng cho họ. Vì theo tìm hiểu của anh thì khu trung tâm sẽ là khu nhà ở, phía trước đang ngồi đây là tiền tuyến bảo vệ phía sau. Còn phía sau nữa. Nếu cậu đứng lên trên đống phòng hộ sau lưng trại sẽ thấy một bức tường chắc chắn. Là nơi của sản xuất.
- Sản xuất? - Chính khó hiểu vì nếu sử dụng phế thải thì cần sản xuất những gì. Cậu nhận thấy điều này đúng là không ổn chút nào.
Trước đó nói chuyện thì cậu cứ nghĩ Hoàng là người lãnh đạo một căn cứ, nhưng trên đó còn có cả nhóm người nữa. Cậu suy tư nếu theo tình hình này thì đúng là không ổn thỏa vì sự lo lắng trong lòng Hoàng, cậu cũng hiểu.
- Tôi cũng không rõ, vì lời của lão ấy chỉ bảo sản xuất ra bộ giáp, cơm ăn cùng với áo mặc phía sau ấy. Chúng tôi thì chẳng có bếp riêng hay tận mắt nhìn thấy nên phía trong ấy. - Hoàng trả lời cậu.
Lo lắng trong ánh mắt ngày càng gấp gáp và nhìn cậu như vị cứu tinh. Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan cho Hoàng khi phía trước phải đối diện với kẻ địch. Nếu hiện giờ dẫn quân tới làm phản thì rất có thể sẽ phải rơi vào tay của bên căn cứ phe địch. Mà nơi đó cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
- Thế thì em nghĩ là mình nên giải quyết chuyện ở đây trước. Ít nhất thì để anh yên tâm gặp lại vợ mình.
- Ừm. - Anh gật đầu.
- Trong nhóm người của anh có ai cũng có người thân đưa về phía sau làm việc không?
- Ý cậu là nhóm cũ hay…? - Hoàng có phần chưa hiểu.
- Là nhóm người hiện tại ấy. - Chính nói.
- Ý cậu ấy là nhóm bảo vệ phía trước này. - Linh phải chen ngang để Hoàng hiểu.
- À, có! Toàn bộ đều có!
Lời ấy khiến cậu vô cùng chắc chắn về suy đoán của mình.
- Vậy những người ở đây đúng là phải c·hết vì bọn chúng rồi. Người thân đều bị chúng đưa về phía sau, nói là sản xuất nhưng thực tế là giam lỏng để các anh bán mạng bảo vệ chúng. - Linh nói đúng với suy nghĩ của cậu.