Sau khi xác nhận với Hoàng về việc người thân của những binh lĩnh đang canh giữ ở đây đều đang bị khống chế ra thì còn có một số người khác nữa. Họ đều là những người thân của người đã từng t·ử t·rận vì bảo vệ nơi ở của gia đình mình.
Chính và Linh biết chuyện này. Trong lòng vốn đã vô cùng bất mãn với cách mà người đứng đầu nơi này làm việc, xong lại đến việc không trả lại n·gười đ·ã k·huất về thì đúng là không còn gì để tha thứ cho bọn họ. Hai người đều cùng một suy nghĩ là trục xuất họ khỏi việc đứng đầu cai trị một nơi như thế này. Trả lại người thân của họ trở về nhà.
- Thế anh tính được phương án nào chưa? Anh ở lại đây lâu hơn em thì em thấy anh sẽ biết nhiều hơn và lên kế hoạch dễ hơn cho giải cứu họ.
- Anh vẫn đang nghĩ, nhưng vô cùng khó vì xung quanh khu sản xuất đều có người của bọn họ canh giữ, rất khó để xâm nhập vào trong hay tuồn thông tin vào. - Anh nhìn cậu, cậu như trông đợi hành động gì đó từ anh.
- Cậu đừng mong có thể mua chuộc được họ. Tất cả bọn ấy đều bị hắn biến thành người mình hết rồi. Nếu đã dễ dàng như thế thì tôi cũng đã làm từ sớm. - Hoàng nói trong vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Đội trưởng! Xin lỗi vì cắt ngang buổi nói chuyện nhưng bên trên có lệnh, cần anh tới gặp họ gấp. - Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào lều. Một người lính dưới trướng trên tay lăm lăm v·ũ k·hí, có vẻ anh ta không hề có ác cảm với họ.
Hoàng nghe thế, cũng không muốn ngắt buổi nói chuyện này ở đây nên phải rời đi trước, hẹn Chính ở một buổi nói chuyện khác và nên cẩn thận khi hoạt động ở nơi này.
- Tuyệt đối không nên để người của mình chạy lung tung. Nhất là lảng vảng ở gần khu sản xuất. Dù lực lượng bảo vệ của nhóm ở đây đều có v·ũ k·hí nhưng không tránh được việc chúng có v·ũ k·hí và lực lượng cận vệ dự phòng ẩn dấu trong khu sản xuất có thể ào ra bắt người bất kỳ khi nào mà chúng muốn.
- Vâng, em nhớ rồi. Đừng lo lắng. - Chính nói với Hoàng, sau khi đưa anh ra ngoài. Cậu cùng bốn người hội họp lại để kể lại cho Tuấn và Khoa về tình hình trong căn cứ.
- À, người của tôi, cậu cứ yên tâm làm quen và nói chuyện. Biết đâu họ sẽ hữu ích cho cậu và có thể giúp cậu những lúc nguy nan. - Hoàng vừa đi được một đoạn thì quay người lại nói.
Hoàng vào trong nhà chính đặt tại khu sản xuất của chúng, nơi ấy bước vào sẽ không được mang v·ũ k·hí nên có thể sẽ gặp nguy hiểm. Bước qua cánh cổng, bị lính canh lục soát người để đảm bảo không có vật phẩm làm nguy hại tới tính mạng được đem vào dù anh là một người bảo vệ sự an bình của họ.
Anh cảm thấy những kẻ này đúng là hết cứu nổi khi phục vụ cho kẻ như thế. Thứ người ác độc, bắt người khác phải phục vụ mình và bóc lột sức lao động của người thân của họ.
Qua cổng, anh chẳng hề thấy được bất kỳ lều trại nào khác, chỉ toàn rào là rào. Dù muốn nhìn vào trong cũng không thể tìm ra khe hở nào khác. Và có một kẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm anh nếu anh có hành động liều lĩnh nào với bức rào chắn ấy. Đi qua tới bên đầu kia, lại có hai người nữa đứng gác. Khi thấy anh là một đội trưởng bảo an thì họ để anh qua mà chẳng hề kiểm tra bất kỳ thứ gì.
Sau khi đi được một đoạn, có hai người tới thế chỗ cho chúng, còn chúng thì đi vào trong đường dẫn từ nơi ở phía trước tới khu sản xuất phía sau. Chúng quan sát kỹ càng từng chút một như đảm bảo chẳng gì bị đả động tới. Tiếng động rất rõ ràng và dù cậu có quay người đi, dù là động nhẹ tới tấm rào nó vẫn vang bên tai.
- Này! Đi tiếp đi! Dừng làm gì thế? - Tên lính gác quát sau lưng anh.
Anh không đáp lại chúng, dừng hai giây rồi đi tiếp thẳng về phía trước. Để chắc chắn không có chuyện gì diễn ra với bất kỳ tình huống nào được gây ra từ anh, anh không được phép làm hành động ngu xuẩn. Dù là nhìn ngang nhìn dọc cũng không. Đảm bảo bất cứ ai trong số họ được an toàn. Dù là người mình hay là nhóm của Chính được anh mời tới để hỗ trợ.
Qua lớp kiểm tra nghiêm ngặt, anh bước vào trong một ngôi nhà. Có vẻ đó là ngôi nhà duy nhất ở đây. Quanh nhà được vây rào, lính gác đứng quanh đó đông đúc vô cùng và anh không thể nào tìm được kẽ hở xâm nhập.
Cách mỗi góc đều có người đứng canh và trông chúng chẳng cầm v·ũ k·hí. Nhưng anh càng phải cẩn thận với chúng. Vì chúng có thể ẩn giấu bên dưới chân chúng hoặc ở đâu đó một khẩu súng, có thể là súng trường, hoặc súng lục trong người. Rất nguy hiểm.
- Tôi tới để gặp thủ lĩnh. - Hoàng nói với người đàn ông đang canh giữ trước cửa ngôi nhà.
Anh ta không nói một lời, mở rào cho anh vào trong.
Khi bước vào, anh có cảm giác kỳ lạ, như mình đã từng bước vào nó trước đây và mỗi bước đi, anh lại nhìn ra một khung cảnh mà chẳng hề có trong ký ức của mình. Từ khung cảnh anh đối diện với ông già, lão thủ lĩnh quay người lại với anh và anh đã tới trước cửa.
Định bấm chuông thì cánh cửa kêu cạch cạch vài tiếng. Kẹt. Tiếng cửa mở ra và một người từ trong nhà bước ra. Một người mạnh mẽ và cao lớn, qua bộ đồ bó sát người có thể thấy được anh ta tập luyện rất chăm chỉ để có một cơ thể đẹp như vậy và mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, tưởng như yếu ớt nhưng Hoàng lại nhận ra được bước đi ấy anh từng thấy.
Không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Anh bỏ qua rồi bước vào nhà.
- Ông chủ ở trên lầu hai, bên tay phải. - Một hầu gái trong nhà bước ra và chỉ anh lên trên cầu thang ngay đối diện cửa.
Anh không nói hay nhìn cô ta vì anh chẳng nhớ được mặt cô, cũng như cô có giống hình ảnh của bất kỳ người thân trong nhóm anh từng nhìn.
Gương mặt cô tiều tụy, gầy hao và xanh vàng vọt. Trông như nhiễm bênh và chỉ biết cúi gằm xuống làm việc lau dọn nhà cửa của mình. Chân tay cô gái ấy chỉ còn lại da bọc xương, dù sống trong ngôi nhà của thủ lĩnh căn cứ nhưng chẳng hề có dấu hiệu sống khá giả hơn so với bất kỳ ai đang lăn lộn, chật vật bên ngoài khu trung tâm kia.
Với tình cảnh hiện giờ thế mà hắn vẫn còn giữ người lại cho riêng mình, lính canh gác và người hầu dọn nhà cho hắn. Không chịu thêm người cho mình để đi đảm bảo được càng nhiều người sống sót hơn trong cuộc sống thiếu thốn này. Anh căm tức hắn, vì hắn mà giờ tình cảnh càng ngặt nghèo hơn cho bọn họ.
Lên tầng, tới trước cửa phòng làm việc của lão, anh gõ cửa ba tiếng rồi đợi. Cốc, cốc, cốc.
Mất hơn chục giây, ông ta mới đáp lại.
- Vào đi, cửa không khóa.
- Tôi xin phép. - Anh mở cửa bước vào.
Trong phòng ông ta trông có vẻ đơn giản, tủ sách khổng lồ phía sau nhưng trông vẫn mới tinh và như không hề có dấu hiệu động tới.
- Tôi muốn nói chuyện với cậu nên mới gọi cậu tới đây. Hãy lắng nghe tôi, cậu sẽ có cơ hội sống tốt hơn.
- Vâng. Ông cứ nói.
- Thế này, anh vẫn giữ chức vụ của mình. Và theo tôi, đây sẽ là những lợi ích mà anh nhận được.
Ông ta nói, rồi chiếc ghế đang quay lưng xoay ra, lộ ra thân hình của ông ta. Thân hình khoảng mét bảy, dáng người hơi gầy. Khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ bí hiểm. Ông đưa cho anh một cuộn giấy. Anh tiến tới nhận lấy. Mở bỏ sợi dây buộc rồi mở ra đọc bên trong. Anh vô cùng bất ngờ, mắt trợn tròn.