Họ bồn chồn, lo lắng khi cánh cửa dần được mở ra. Lần đầu tiên tiếp xúc với tuyết ngay trên mảnh đất quê hương, dù thích thú nhưng không thể nào vui vẻ được trong hoàn cảnh hiện tại. Vân, Tuấn, Cường cùng hai người bạn học tiến về phía cánh cổng. Cánh cổng này ngoài việc điều khiển từ Chính thì còn có thể điều khiển từ bên trong nhà, ngoài Chính ra thì Tuấn cũng có thể mở được bằng mật mã.
Sau khi thành công nhập đúng. Cánh cổng từ từ mở ra.
Năm người đi xuống dưới chân đồi, bên tay cầm thêm chiếc đèn pin soi đường.
Càng xuống dưới, nhiệt độ đã dễ chịu hơn. Tuyết rơi dày làm khó khăn trong việc đi lại, kèm theo với cảm giác băng giá ảnh hưởng tới dây thần kinh khiến họ cảm nhận mọi thứ trôi chậm đi.
- Này, cậu có biết nhóm người đó ở đâu không vậy? - Sau nhiều lần đi vòng quanh căn cứ, họ vẫn không thể nào tìm thấy được nhóm người ban sáng trú ngụ ở chỗ nào. Vân mới lên tiếng hỏi.
- Hẳn là họ đang ở dưới gần mặt dung nham. Có thể nơi đó sẽ ấm hơn. - Khoa nói.
Cô Lan là người đưa cơm cho họ những ngày này nên Khoa từ lời cô biết được nơi bọn họ ở lại. Nhưng đã loanh quanh ở đây lâu như thế mà vẫn không rõ được nơi của họ nên họ bắt đầu muốn từ bỏ khi mất quá nhiều thời gian mà chẳng đạt được mục đích.
- Lâu vậy rồi mà, không bằng ngày mai chúng ta quay trở lại. - Cường đẫ mất kiên nhẫn nói với họ.
- Chúng ta có thể về, nhưng nếu chúng ta về. Họ sẽ không có thứ để giữ ấm. - Khoa nói.
- Nếu cậu muốn trở lại thì ngay từ đầu đã không nên tới nơi này. - Vân bất mãn với Cường.
- Cố gắng lên, chúng ta nhất định có thể tìm được họ. Cậu từng là lớp trưởng, chắc chắn phải chịu nhiều áp lực nhưng điều đó làm mọi người đoàn kết với nhau hơn. Giúp mọi người trong lớp cùng nhau đi lên, vậy thì không nên như vậy làm chia rẽ chúng ta. - Tuấn động viên Cường.
Cường ngẫm lại cũng thấy đúng, nhớ thời điểm trước đó chịu áp lực lớn hơn nhiều so với hiện tại, thì bây giờ chẳng là bao, vì cho bọn họ chỗ tốt hơn thôi.
- Phía trước có ánh sáng kìa!! - Họ mừng rỡ hô lên, như những kẻ lang thang đang đói khát giữa sa mạc nóng bỏng nhìn thấy nước, như kẻ vô gia cư tìm thấy nơi an toàn trú ẩn.
Cả nhóm đã đi mất gần nửa giờ. Tuấn nhìn đồng hồ hiện cũng đã hai rưỡi sáng.
- Đi nhanh thôi. Giờ tớ cũng mệt lắm rồi. Sớm trở về nhà ngủ một giấc. - Cảm giác không còn gánh nặng khiến họ vui vẻ, thoải mái và những mệt nhọc trước đó tan biến. Bên ngoài này quá lạnh và điều đầu tiên về nhà thì họ sẽ ngay lập tức chui vào trong chăn.
Thêm vài bước nữa, tiếp cận nơi đó. Họ thấy ánh lửa bập bùng, bảy người ngồi bên ánh lửa dựa vào nhau yên giấc. Mỗi người đều có một chiếc chăn ấm quấn quanh thân.
Năm người Vân và Tuấn sững sờ cảm thấy mình qua đây đã không hữu ích nữa rồi.
Nhưng vẫn còn người đang thức, nhìn thấy có người tới, anh ta đứng dậy, tới gần.
- Này! Mấy cô cậu lại đây làm gì thế?
- À, chúng tôi thấy trời có tuyết nên mang chút đồ cho các anh giữ ấm. - Tuấn đứng ra phía trước, đưa cho anh ta đồ giữ nhiệt.
- Vậy thì tôi cảm ơn ý tốt của các cậu. Trước đó cũng có người mang cho rồi nhưng thái độ cậu ta có vẻ không thân thiện lắm. - Anh ta không chút xấu hổ nào, nhận lấy đồ họ đưa.
- Vậy à? Chắc là Chính, chỉ có cậu ấy mới có thể mang được những đồ này ra ngoài thôi. - Khoa nói thầm.
- Các anh có cần gì nữa không? Ở đây tôi còn đồ ăn và thức uống. Nếu không ngại thì anh có thể để cho mọi người đang đói.
- Tôi cũng không ngại đâu. Cảm ơn các cô cậu. - Anh ta chưa để họ nói xong thì nhận lấy tức khắc.
- Anh cẩn thận nhé. Chúng tôi về đây.
Tuấn nói rồi quay người, cùng họ trở về nhà.
- Chúng tôi định rời khỏi đây. Hãy trả lũ trẻ lại cho chúng tôi. - Anh ta nói ra lời trong lòng cũng như lời của những người làm cha mẹ để con của mình vào trong ngôi nhà của họ. Giờ họ thấy hối hận và muốn đòi lại lũ trẻ của mình.
- Chuyện này thì để tôi thảo luận lại. Tất nhiên là chúng tôi không muốn nó chịu khổ. Ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh. - Tuấn đưa lời hứa hẹn.
- Dù không muốn chúng phải chịu khổ nhưng thấy chúng không ăn gì thì thật sự không đành lòng. - Vân nói với Tuấn. Xong cả nhóm trở lại nhà.
Ngay khi bước vào, năm người thấy Chính ngồi giữa bàn uống một cốc nước ấm. Trên đó đã bày sẵn năm chiếc khác như biết họ ra ngoài.
- Cậu đưa cho họ đồ dùng giữ ấm à? - Vân không ngại mà trực tiếp hỏi.
- Các cậu cũng vậy mà, phải không? - Chính không trả lời, hỏi ngược lại họ.
- Ừm, dù sao thì thời tiết lạ lùng này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nên tớ lo cho bọn họ. - Vân đáp lại.
- Cũng được.
- Cũng được? Ý cậu là cậu không thích chuyện này? - Nam nổi cáu.
- Thế cậu muốn tớ trả lời thế nào? Hay là bảo các cậu đi đưa thức ăn cho họ? Và chúng ta không còn gì để ăn? - Chính trả lời. - Nhưng các cậu đã đưa đi rồi thì thôi. Sau này chúng ta sẽ phải tìm cách khác để sống sót trong thời gian tới. Và mọi người sẽ phải làm việc nhiều hơn.
Chính nói đúng tâm lý của họ, họ chột dạ. Dường như mọi chuyện diễn ra đều nằm trong bàn tay tính toán của cậu ấy.
- Chính nói đúng đấy. Dù sao thì chúng ta cũng đã đem thức ăn cho họ. Lương thức trụ được một tháng tới mà vì nhóm người này đã bỏ ra biết bao nhiêu thứ rồi. Thời gian còn lại sợ là không nhiều. Ngày mai tình hình khả quan hơn thì chúng ta có thể triển khai kế hoạch. - Tuấn đồng tình.
- Quyết định vậy đi. Các cậu dùng xong rồi đi nghỉ ngơi nhé. Tớ về phòng trước. - Chính nói rồi rời đi. Để lại trên bàn là những cốc nước vẫn còn đang ấm.
Sáng hôm sau, Tuấn triệu tập các bạn học cùng phụ huynh lại, thảo luận về vấn đề của lũ trẻ. Ai cũng nhận ra điều ấy, sau một ngày chúng chẳng có chút tiến triển nào, họ cũng đành để chúng đi cùng nhóm người kia dù bên ngoài có nguy hiểm.
- Cảm ơn các cậu. - Người buổi đêm qua nói chuyện với nhóm của Vân sau khi nhìn cảnh đoàn tụ ấy của họ cũng vui mừng. Cúi người thật sâu cảm ơn họ rồi dẫn người rời khỏi.
- Các anh định đi đâu? - Tuấn tò mò, liệu còn nơi nào đủ tốt cho họ chăng.
- Chúng tôi cũng không rõ. Nhưng nếu có nơi để bắt đầu lại thì tôi chẳng chê, tôi sẽ không muốn trở thành kẻ thù của các cậu chỉ vì chút tài nguyên trên đồi. - Anh ta trông có vẻ như chưa rõ mình sẽ đi đâu nhưng chắc chắn sẽ rất khắc khổ khi phải sinh tồn không sự trợ giúp.
- Vậy thì chúng tôi chúc anh bình an.
Sau lời chia tay ấy, cả nhóm trở lại ngôi nhà. Có một số người đã bất mãn với Chính nhưng chỉ một chút. Dù sao thì hiện tại nơi này vẫn là nơi an toàn nhất với họ. Nếu phải rời đi thì không biết sẽ đi đâu.
- Nếu các cậu nói vậy thì không đúng. Dù Chính là một người lạnh lùng nhưng cậu ấy luôn suy nghĩ cho chúng ta. Và cậu ấy cũng không cần thiết phải đảm nhiệm vai trò của người phát ngôn nên cậu ấy không có ở đó cũng là điều dễ hiểu. - Tuấn là bạn thân của Chính nên cậu luôn đứng ra bảo vệ.
- Tớ thấy đúng. Nếu không có cậu ấy thì giờ ta đã là kẻ lang thang bên ngoài. Có khi còn c·hết ở trong biển dung nham bên dưới đó.
Cạch, cạch cạch.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả nhóm không còn thảo luận vấn đề của Chính nữa. Vì Chính xuất hiện.
- Các cậu đang thảo luận vấn đề của tớ nhỉ. - Chính thừa biết chuyện gì đang diễn ra trong khu vực của mình nên không muốn vạch trần họ. Chỉ hỏi vu vơ như vậy.
- Có đâu. - Họ bắt đầu chối đẩy, nhưng Chính chỉ nhìn qua Tuấn, Khoa và Vân là biết. Họ không dám nhìn thẳng vào mặt mình thì chắc chắn là đúng.
- Không có thì thôi vậy, tớ muốn tổ chức họp. Nhưng chỉ cần các cậu ở đây là được. Còn các bác phụ huynh thì cũng lớn tuổi rồi, không nên ra ngoài đâu.
Chính nói với cả nhóm. Sau đó thì bắt đầu thuyết trình tỉ mỉ về kế hoạch sắp tới mà cậu đã lên nhiều năm kể từ khi phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm.