- Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là tạo dựng lại một nơi trú ẩn. Và xa hơn sẽ là một thành phố. Nhưng hiện tại, tình hình lương thực vẫn chưa được khả quan. Thời tiết hiện tại cũng bị thay đổi theo chiều hướng tiêu cực. Tuyết rơi dày đặc không thích hợp cho mùa vụ trồng trọt ở vườn. Về mảng chăn nuôi thì hiện tại tớ đang lưu trữ lại mẫu vật. Chờ đợi thời điểm thích hợp thì lại nuôi cấy lên động vật sau.
Chính cho mọi người xem qua kế hoạch, muốn xem phản ứng của họ với kế hoạch này như thế nào, hai là nghe góp ý của họ xem có cần cải thiện ở chỗ nào.
- Theo tớ thấy thì kế hoạch này phát triển thành một thành phố thì không ổn lắm vì diện tích từ trên này xuống dưới chân núi cũng chưa tới hai trăm cây số. Còn quy mô một thành phố sẽ lớn hơn như thế rất nhiều và còn rất nhiều thứ phải lo lắng hơn là việc chỉ xây dựng nhà cửa, dân cư,... - Trang sau khi suy ngẫm về kế hoạch này liền nói ra.
- Kể ra cũng trùng hợp nhỉ, những người ở đây đều mang một đặc điểm riêng và có vai trò riêng trong kế hoạch của cậu. - Khoa nhìn quanh một vòng bàn họp rồi chỉ vào kế hoạch.
- Đúng thật. Tuấn thì học về quy hoạch đô thị. Trang thì kinh tế, Linh thì ngoại giao văn hóa, Khoa thì quan hệ công chúng,… - Cường cũng nhận ra điều này. Cậu thì học chuyên về công nghệ và kỹ thuật công nghiệp.
- Sau khi kế hoạch triển khai thành công thì ai cũng có được vai trò cá nhân trong bộ máy của một nhà nước thu nhỏ. Chính thì như đầu não hệ thống. - Vân nói nhưng vẫn không dám chắc về kế hoạch này có thể thành công hay không. - Nhưng ở thời thế này thì sợ là sẽ phải đối mặt rất nhiều khó khăn.
- Đúng là thế. Ngoài việc phát triển như trên kế hoạch, sẽ còn thêm sự cố phát sinh và chúng ta sẽ phải đề phòng vấn đề đó. - Chính trả lời từng vấn đề mà họ đặt ra. - Trước hết thì chúng ta vẫn nên phát triển căn cứ. Nơi này sẽ là nhà chung vì đây là nơi an toàn nhất thời điểm hiện tại, cũng là nơi hoạt động chính diễn ra.
- Dù không thích tính cách của cậu nhưng tớ cũng phải nể phục cậu. - Nam bày tỏ lòng thán phục với Chính. Sau một đêm suy nghĩ về vấn đề sống còn trong thế giới hiện tại, thì nhận thấy cách làm của Chính đúng nhiều hơn sai.
- Thế nhé. Giờ có tuyết rơi, chúng ta khó ra ngoài hành động và phải cố gắng nhiều hơn. Nếu có vấn đề có thể gọi mọi người tới thảo luận. - Chính kết thúc buổi họp mặt tại đây.
Cậu đang định rời đi thì nhớ ra điều gì. - À. Đợt dung nham bên dưới núi đã ngừng và bắt đầu trở thành đá nham thạch, tớ cần Hằng đi cùng để xem xem có cách nào cải tạo đất trồng hay không.
Dự tính ban đầu của Chính là phủ trên lớp nham thạch một lớp đất. Nhưng nếu làm trực tiếp không có nghiên cứu kỹ càng thì chỉ làm mọi chuyện rối tung hơn. Vẫn cần một chuyên gia lĩnh vực cùng phát triển.
- Các cậu xem hiện giờ có cần khu vực ở mới hay không. Mình thấy có một số chuyện cá nhân cần xử lý thì ở trong nhà chung sẽ không thuận tiện cho lắm. - Tuấn đứng dậy nói với các bạn học.
- Mình nghĩ hiện tại mình không cần lắm, mình sẽ rời đi trước. - Hằng nói với Tuấn, sau đó đi cùng Chính, mặc đồ giữ ấm xuống dưới núi.
- Mình cũng thấy hiện tại chưa cần tới chuyên môn của mình nên nếu có thể giúp các cậu làm mục nào trong đó có thể nói. Mình vẫn có thể giúp sức cho các cậu. - Nhìn vào bảng kế hoạch, có người tạm thời chưa cần phát triển tới mục đó nên cũng đi làm việc vặt phụ giúp.
Tổng thể các nhiệm vụ của từng người, những kinh nghiệm mà họ đã có của những người trong căn cứ hiện giờ thì đã tương đối toàn diện. Nhưng vẫn có khuyết điểm một vài mặt. Tỷ như về chiến đấu, chiến lực cá nhân rất thấp nên nếu có chiến đấu phát sinh thì rất có thể phải ẩn nấp bên trong căn cứ chờ đợi chúng rời đi mà chẳng thể đánh trả.
Nếu gặp phải tình cảnh bị cắt lương thực, khó mà tưởng tượng cảnh đó sẽ làm mọi người khốn khổ ra sao.
Cường thì ở dưới gara, có rất nhiều công cụ cần thiết. Tuy không thể nào đầy đủ toàn bộ máy móc của nhà máy nhưng về cơ bản vẫn ổn. Hiện tại thì cậu phải nghiên cứu hệ thống không thể mở được cánh cửa bằng sức mạnh cơ bắp như bố cậu làm ngày hôm đó. Nếu không muốn những máy móc hạng nặng công phá cánh cổng.
- Chú Vĩnh, cháu rất cần chú huấn luyện cho mọi người cách tự vệ, ít nhất cũng phải tự bảo vệ bản thân trong thế giới này. Như chú cũng đã thấy, nếu gặp phải nhóm người như hôm đó, cháu không có năng lực phản kháng, tất cả đều dựa vào chú sẽ không tốt chút nào. - Khoa tới gặp chú Vĩnh, chú là người duy nhất có sức chiến đấu bài bản và có kinh nghiệm nhất về thực chiến ở đây.
Chú Vĩnh cũng đắn đo suy nghĩ khi nghe thấy yêu cầu này từ cậu. Nhưng làm sao để thuyết phục được họ thì vẫn là một vấn đề quan trọng. Khoa vẫn phải thuyết phục chú Vĩnh chịu huấn luyện mới là tiên quyết.
- Chú không biết mỗi người dân là một người lính sao. Thời điểm này nếu lực chiến đấu của chúng ta quá yếu, rất có thể sẽ không thể nào giữ được nơi này. Tới lúc đó thì không chỉ cháu, ngay cả những người khác đều rơi vào nguy hiểm. Khi ấy có thể sẽ m·ất m·ạng. - Khoa không dám nghĩ đến cảnh đó.
Chú Vĩnh trầm tư, nếu cảnh này diễn ra. Ông không muốn phải nhìn cảnh cậu con trai rơi vào đường cùng. Nhưng nếu có thể gia nhập chiến tuyến bên kia và xin họ tha thứ. Không được!! Tuyệt đối không, tinh thần bất khuất chảy trong huyết quản cho dù ông có b·ị t·hương cũng không chịu đầu hàng.
- Được! Vậy mấy đứa tính khi nào bắt đầu? - Chú Vĩnh đồng ý với yêu cầu của Khoa.
- Có sự đồng ý của chú là cháu mừng rồi. Bọn cháu chỉ đợi câu này thôi. - Khoa vừa dứt lời, cả nhóm bạn học đồng thời xuất hiện.
- Tuy nhiên, để đảm bảo sức khỏe thì vẫn cần có một bác sĩ theo dõi chế độ luyện tập, ăn uống cũng như sức khỏe tinh thần cá nhân.
- Chú không cần lo chuyện đó đâu. - Khoa nói. Thời gian luyện tập cũng không chiếm quá nhiều, họ vẫn có thời gian cho những công việc khác và bác sĩ cũng có.
Khi đã thuyết phục được các bạn học tham gia luyện tập thì cha mẹ của họ cũng tự nhiên biết đến và hưởng ứng phong trào. Nhưng để chắc chắn hơn thì Khoa cũng đã nói chuyện với các bạn để họ đi nói chuyện với gia đình. Toàn bộ đều tham gia luyện tập sẽ nâng cao động lực vào buổi sáng.
Cường cũng có mặt trong đó. Khi nghe Khoa nói về việc cần bố huấn luyện thì cảm thấy sợ hãi, lo lắng cho mọi người sẽ không chịu được cường độ luyện tập của ông ấy. Mẹ của cậu cũng có mặt trong đó nhưng với vai trò là trợ lý giá·m s·át. Với việc từng cảm nhận được huấn luyện tại trại hè của hai người họ thì cậu cũng không dám tự tin mình có thể chịu đựng quá ba ngày.
Nhưng vì có căn bản trước đó nên trông cậu dẻo dai, bền sức hơn so với bạn học khác.
Chính cũng ở trong, sau khi trải qua huấn luyện cơ bản phần thân trên thì cậu cảm thấy như rã rời, không thể tin được buổi đầu làm quen lại kinh khủng tới mức đó. Với cường độ luyện năm hiệp nghỉ hai phút, mỗi hiệp lại tập từ hai mươi lần trở lên. Cậu thấy như c·hết đi sống lại, nhưng nhìn chú Vĩnh làm mẫu không đổ chút mồ hôi nào.