Hai ngày sau, cả nhóm chỉ có thể vận động nhẹ nhàng vì hôm trước luyện tập với cường độ cao, cơ thể của họ chưa kịp thích nghi với nó nên xảy ra việc đau nhức cơ. Và vài ngày sau đó thì cơ thể họ đã trở lại bình thường, họ lại tiếp tục luyện tập, thực hiện nhiệm vụ của mình.
- Có vẻ sức khỏe của mọi người đều đã khá hơn rất nhiều. - Thông qua màn hình chiếu trên phòng riêng, Tuấn nói với Chính.
- Ừm, lớn tuổi nhưng họ vẫn có thể đáp ứng cường độ đó. Thật sự là một tín hiệu tốt với chúng ta. - Chính nói.
Cốc, cốc! Sau khi kết thúc buổi luyện tập hôm nay về võ thuật tự vệ và phản công, bác sĩ trong nhóm, là phụ huynh của Trang, cô Thanh. Cô mang theo chiếc khay chứa đựng mẫu máu của tất cả mọi người. Tới để cho Chính đem chúng nhập lên dữ liệu. Mỗi ngày khoảng mười mili huyết tương là đủ để Doya phân tích. Ngoài ra thì Chính cũng cần cô Thanh góp ý với những lời khuyên mà nó đưa ra cho mọi người.
Khoảng vài phút sau khi tiếp nhận, Doya trả về kết quả sức khỏe của mọi người hiện tại đều ở tình trạng tốt. Tuy nhiên thì đã phát hiện ra một mẫu máu mang biến dị nhưng không phải về mặt di truyền. Cô Thanh quan sát trên đó, cũng không biết mẫu máu đó có vấn đề gì vì cô không học chuyên sâu về mảng xét nghiệm máu nên chỉ đành dựa vào kết quả từ Doya trả về.
Theo phân tích từ siêu máy tính thì mẫu máu đó thuộc về chú Vĩnh, kết quả kiểm tra những ngày trước đều không có vấn đề.
Thực sự là điều đau đầu nhất khi xảy ra vấn đề này. Nhưng vẫn phải quan sát thường xuyên nếu có điều bất thường xảy ra với chú.
Vì những bạn học khác đều đã có nhiệm vụ của mình, nên phụ huynh họ cũng không muốn ngồi yên một chỗ mãi như thế này được. Họ tìm tới Chính, hỏi xem có thể giúp được gì cho mấy đứa hay không.
- Mấy đứa có cần giúp gì không?
- Cháu nghĩ hiện giờ đã ổn rồi, tạm thời không còn việc gì nữa đâu ạ.
- Cháu không nghĩ tới việc sắp tới sẽ có thể thêm người và lương thực chúng ta còn không đủ để duy trì trong một tháng tới chứ. Bác thấy tự hào khi mỗi đứa một ngành đặc thù vẫn có thể chơi với nhau và có được hướng đi của riêng mình. Cũng là một quyết định sáng suốt khi gửi gắm nó vào học. Tuy thế thì bác vẫn thấy cháu cần nghĩ rộng hơn. - Cô Thanh nói với Chính trong lúc Chính từ chối họ.
- Cô nói cũng đúng, với lượng lương thực hiện giờ thì khó mà trụ được tới khi ta nghiên cứu sâu hơn.
- Vậy đi, cháu gửi thứ này đi cùng, các bác xem những ai nên ra bên ngoài và phải đảm bảo an toàn cho chính mình nhé. - Chính suy nghĩ thấy cũng đúng như cô nói. Đành đồng ý cho họ ra bên ngoài.
- Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, lại còn có tro bụi từ núi lửa sẽ gây bệnh. Các bác mặc đầy đủ phòng hộ. Nếu có gặp phải nguy hiểm thì nhớ nhấn nút bên trên này. - Cậu dặn dò mọi người xong chỉ bên dưới thiết bị đặc biệt hình tròn trông như cái bánh dày có cái nút.
- Được được, bọn ta biết rồi.
Sau đó thì họ rời đi, không mất quá nhiều thời gian thì họ đã lên được lịch những người đi ra bên ngoài, mục đích chủ yếu là thăm dò địa hình, tìm kiếm những người còn sống sót ở đâu đó còn sót lại và tìm kiếm lương thực nếu có thể.
Chuyến đi dự kiến sẽ kéo dài khoảng hai tới ba ngày. Nên mang những gì theo thì Chính cũng đều chuẩn bị chu đáo và đầy đủ.
Những bạn học có phụ huynh phải ra ngoài, dù đã biết thông tin này nhưng họ vẫn không nỡ để họ rời đi. Chẳng may có vấn đề gì xảy ra với họ thì không thể nào chịu nổi.
Sau vài phút tiễn họ đi, cả nhóm có phần mất sức sống nên bị trì trệ và suy nghĩ về chặng đường của họ khá nhiều.
Sau khi nhận được tín hiệu từ bên đó truyền về, Chính đưa cho mọi người xem thì mọi người mới an tâm hơn.
- Được rồi, bắt đầu luyện tập nào. - Chú Vĩnh mang vẻ mặt hung thần ác sát mỉm cười nhìn cả nhóm khiến họ sợ hãi run người.
Buổi hôm nay thì không có trợ giảng vì vợ chú cũng tham gia đoàn thám hiểm bên ngoài. Chú cũng buồn nên chú phải tập luyện để quên đi nỗi lo lắng về vấn đề này.
Thời tiết rất khắc nghiệt khi mà tuyết rơi đầy trời, đường cũng ngập tràn tuyết và băng mỏng khiến nó càng thêm trơn trượt.
Những vết tích cắm trại của nhóm người vài hôm trước đó ở lại cũng đã bị vùi lấp trong đống tuyết ấy.
Lại gần những thân cây, vợ của chú Vĩnh, cô Ngọc khắc lên trên đó ký hiệu nhận biết tránh bị lạc đường, rất cẩn thận. Rồi cô nhìn bốn người đồng hành.
- Anh chị có cần nghỉ ngơi không? Hiện giờ cách nơi đó cũng khá xa rồi. Thời gian của mình còn khá sớm. - Cô Ngọc nói với họ.
- Ừ, tôi thấy cũng nên dừng lại nghỉ chân chút. - Chú Lương, dẫn đoàn lần này là phụ huynh của Trang nói rồi lại lên tiếng tiếp. - Tôi đi xung quanh xem xem có vấn đề gì diễn ra hay không.
Nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Chính ở trong căn cứ theo dấu vết mà thiết bị truyền về, nó ngoài công dụng cảnh báo thì còn hiển thị lộ tuyến của nhóm, khu vực mà nhóm đi qua cũng được quét địa hình. Địa hình tương đối bằng phẳng, vì có lớp tuyết bên dưới nên cả nhóm không ai biết dưới chân mình là lớp dung nham c·hôn v·ùi rất nhiều thành phố lớn.
Giờ nó đã hóa thành đá nên không cần quá lo lắng vấn đề nó sẽ xảy ra s·ụt l·ún.
Chính nhìn kỹ trên bản đồ, thấy trên đó đã xuất hiện dấu hiệu phát hiện sự sống khác nên rất tò mò.
- Ai ở đằng đó thế? - Chú Lương thì thầm. Sau đó nhẹ nhàng rời đi khi không biết người đối diện là địch hay bạn.
Trở lại đường cũ, chú nói với mọi người, để mọi người cẩn thận hơn nhưng họ đã phát hiện ra chú và tới bên này.
- Anh nghĩ chúng tôi không phát hiện ra anh sao? Cảm ơn anh đã cho chúng tôi biết là vẫn còn người ở đây đấy. - Đoàn đối diện có người đứng ra nói, trông có vẻ giống với người lãnh đạo bên đó.
- Mấy người có ý đồ gì? - Chú Lương hỏi, khi thấy bọn họ nhân số đông hơn bên mình, chú cũng hành sự cẩn thận hơn để tránh xảy ra xô sát.
- Trông mấy người có vẻ nhiều đồ dùng đó. Không thì chúng ta trao đổi chút đi.
Nói xong, bên đối phương lấy ra một cái ba lô, nhưng khoảng cách tương đối xa nên không nhận ra bên trong chứa thứ gì.
Chú Lương định lại gần nhưng đã bị cô Ngọc kéo tay cản lại. - Anh không định tin người dễ dàng như thế chứ.
Nghe cũng có lý, chú nói lại với đối phương. - Chúng tôi cần hội ý trước khi giao dịch. Và nếu đã giao dịch thì sao mấy người không lấy ra đồ của mình mà lại che giấu như thế?
Thủ lĩnh bên kia nghe được, thì thuận thế đồng ý lấy ra món đồ bên trong.
- Tôi có chút đồ ăn và một vài thông tin ở đây, mấy người có thể trao đổi lương thực hoặc thông tin mà mình biết. - Anh ta lấy ra một tấm bản đồ, không biết có phải vẽ bừa hay không vì trong thời điểm hiện giờ rất khó để kiếm chứng.
- Chúng ta có thể dùng chút lương thực đổi lấy tấm bản đồ kia, còn thức ăn thì chúng ta hiện giờ cũng không quá gấp rút. Chừng này đủ để ta hoàn thành lộ trình.
- Nhưng thông tin kia chưa chắc đã chuẩn xác, nếu như đổi lại thứ không đáng giá thì chúng ta không phải mất hết sao.
Trong lúc nhóm chú Lương đang thảo luận, bên đối phương cũng đang thì thầm với nhau điều gì. Khi kết thúc, cả nhóm bên kia xông tới trước chú Lương toan khống chế chú. Nhưng chú may mắn tránh thoát, bộ đồ bảo hộ khiến chú tự tin hơn, khóa tay của hắn lại.