Rời đi đã được vài tiếng đồng hồ, Linh cùng với đứa nhóc cô cứu về, Hồ Bá Thiên thực hiện theo kế hoạch được giao. Hai người giả như những kẻ chạy nạn tới nương nhờ. Khi tới trước mặt những tên lính canh, cô yểu điệu ngã xuống đất, ôm lấy chân của lính canh rồi nói với giọng yếu ớt.
- Làm ơn, cứu tôi. T..tôi đói quá! Cho tôi xin thức ăn, xin anh.
Thấy cô gái yếu ớt trước mặt mình, lại tỏ ra vẻ yếu đuối khi rất cần thức ăn. Gương mặt cô xanh nhợt, lấm lem bùn đất đã được ngụy trang lên từ trước đó. Cô mang theo đôi mắt rơm rớm nước nhìn anh ta. Cầu mong sự thương hại từ anh.
Hai tên lính gác nhìn nhau, bọn chúng muốn giúp cô nhưng cũng không biết xử lý thế nào.
- Đợi chút, chúng tôi cần hội ý.
Anh ta nói với cô rồi khoảng vài phút nói chuyện, nhưng vẫn để ý tới cô trong lúc nói chuyện. Qua khoảng vài phút, hai người ấy đã nói chuyện xong và tới trước mặt cô nói rằng.
- Chúng tôi không giúp gì được cho cô. Nhưng có thể đưa cô tới gặp thủ lĩnh và ông ấy có thể cho cô một chỗ nghỉ ngơi nhưng đổi lại thì cô sẽ phải làm việc để đền đáp lại những gì chúng tôi mang tới.
- Vâng! - Cô gấp gáp đáp lại. - Chỉ cần có thức ăn và nơi ở, việc gì tôi cũng làm.
Linh gật đầu thật mạnh, và cô được một trong số chúng đưa vào trong đường hầm. Qua đó khi chào hỏi và giao cô cho hai người canh gác bên trong, hắn ta lại trở về cửa trước. Tiếp tục làm nhiệm vụ canh giữ cửa không để người lạ xâm nhập.
Thiên thì ở bên ngoài, thấy cô đã thu hút được một người đi, cậu nhóc mò ra bên vách tường rào dựng lên từ tôn, từ từ đi xung quanh đôi tay cậu chạm lên trên ấy, chỉ cần tìm ra khe hở, cậu lại ngó vào trong nhưng không thấy được gì nhiều vì trong đó chỉ là một phần đất trống rỗng. Chẳng có lều hay người nào ở đấy. Cậu không nghĩ là mình mò vào quá sâu, cậu chờ đợi tín hiệu từ Linh.
Còn Linh, cô được dẫn vào trong căn nhà. Được người hầu dẫn lên phòng và mở cửa đưa vào. Nhìn người đàn ông đang đối diện trước mặt, cô không thể nào nói được thành tiếng. Hắn che giấu quá kỹ khuôn mặt mình và thân hình của hắn cũng không lộ ra điểm nào cả. Chẳng thể đoán được ông ta đang nghĩ gì, nhưng cô hi vọng là được nhận vào trong khu sản xuất.
- Thưa ông, ông có chỗ ở và cái ăn. Xin hãy cho tôi và tôi có thể làm bất kỳ thứ gì mà ông yêu cầu. Miễn là trong khả năng của tôi.
- Vậy sao? - Ông ta trả lời, thông qua chiếc mặt nạ mà giọng nói của ông ta thay đổi rất lớn. Nó khàn, trầm và chẳng nghe rõ ràng.
- Vâng, tôi muốn được làm việc và đổi lại, chỉ cần ăn và ở. - Linh khẩn thiết, quỳ xuống van xin ông ta.
Chiếc ghế của ông ta đẩy ra và đứng dậy. Tới bên cạnh cô và đôi bàn tay mang bao chạm vào khuôn mặt cô. Cô có khó chịu nhưng cô không thể nói gì khác, chẳng ưa gì một cánh tay chạm lên mặt mình, huống chi là một người lạ như thế. Cô gạt tay hắn ra, dù cô có thể sẽ bị từ chối vào làm nhưng may mắn thay, có lẽ là phụ nữ nên cô được hắn đồng ý.
Dù có gạt tay và tỏ ý chống đối, nhưng hắn không lấy làm tức giận. Ngược lại, qua đôi mắt từ mặt nạ vẫn hiện lên ý cười của hắn.
- Tôi đồng ý cho cô ở lại, nhưng cô sẽ phải tham gia vào sản xuất. Nhưng trước khi nhận việc, tôi muốn hỏi cô một điều, rằng cô có người thân nào không?
- Tôi… Tôi có, nhưng đứa bé ấy đ·ã c·hết rồi. Nó bị nhiễm bệnh, nổi những vết ban xanh và bác sĩ từng nói với gia đình tôi rằng. Thằng bé không thể sống quá tuổi mười tám. Vài hôm trước, đứa bé ấy đã nằm lại bên ngoài trời hoang lạnh giá.
Cô xụt xịt, giọng nói ngắt quãng và như khóc thương tiếc cho sự ra đi của đứa nhóc ấy.
- Tiếc cho cô, những người khác trong gia đình thì sao? Không còn ai? - Ông ta hỏi.
- Vâng, cả nhà tôi. Không còn ai cả. Họ bị nhiễm bụi tro từ núi lửa. Bị bệnh về phổi, thêm với những căn bệnh nền trước đó. Đều q·ua đ·ời hết rồi. Giờ chỉ còn lại mình tôi mà thôi. - Linh nói với ông ta. Gương mặt cô chỉ biết cúi xuống, không dám đối mắt với ông ta vì sợ ông ta có thể nhìn ra cô đang nói dối về hoàn cảnh gia đình mình.
- Thế thì tôi sẽ sắp xếp cho cô một chỗ ở, một nơi làm việc. Và hãy cố gắng hoàn thành tốt.
Khi hắn chuẩn bị chạm vào người cô, cô vội vàng cúi xuống cảm ơn tránh khỏi bàn tay hắn. Ông ta nhiều lần muốn lộ ra ý định muốn động chạm nhưng bất thành, lão ta không thể làm gì khác. Vẫn bình tĩnh đáp lại cô, sau đó ông ta rung chiếc chuông kêu đinh đong.
Cô hầu gái đưa Linh lên trên nhà mở cửa và đứng đợi lệnh từ ông chủ của mình.
- Ông chủ cho gọi tôi.
- Đưa cô ấy xuống dưới nhận việc và chỗ ở. - Ông ta chỉ nói một câu rồi trở về chỗ ngồi của mình.
- Vâng. - Cô ta đáp lại.
Linh ngước lên nhìn ông ta, nhưng ông ta vẫn chẳng để ý tới cô khiến cô đang cảm thấy khó nắm bắt được tâm lý của lão. Nếu như vừa nãy lão tỏ ra sỗ sàng và sấn tới mình thì bây giờ lão đang tập trung nhắm vào đống giấy tờ trên bàn làm việc của lão. Cô cũng không để ý tới tâm trí lão đang nghĩ gì, dù sao thì cô cùng đã hoàn thành việc ở trong phòng này.
Theo hầu gái xuống dưới nhà, bước ra cửa, và bước chân cô ta nhanh chóng hướng về phía một góc đối diện bên trái của bức tường. Vừa đi, cô nàng hầu gái vừa nói cho Linh biết về quy tắc ở nơi này.
- Tôi sẽ giới thiệu cho cô biết những điều luật khi hoạt động ở đây. Đây là nơi thủ lĩnh ở và cô không được phép tới trừ khi có lệnh của thủ lĩnh. Cô chỉ được phép hoạt động ở trong nơi làm việc và nơi ở của mình. Công việc của cô sẽ được phụ trách bởi một người đứng đầu nữa gọi là quản lý và cô ấy có toàn quyền xử lý cô nhưng sẽ không làm hại tới tính mạng cô. Hàng ngày cô sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ được giao trong thời gian quy định. Nếu không sẽ phải chịu phạt và không được ăn. Vì cô mới vào nên ba ngày đầu tiên sẽ cho cô làm quen và không áp đặt chỉ tiêu cho cô và mỗi ngày cô sẽ được ăn một bữa. Nếu hoàn thành tốt, cô được thưởng thêm một bữa ăn nữa. Còn cụ thể chi tiết công việc và thời gian ăn ngủ, quản lý của cô sẽ chỉ cho cô.
Vừa dứt lời, hai người đã đứng trước cửa. Trước mắt chỉ là một tấm tôn và chẳng có nhận ra được đây là một cánh cửa dẫn tới khu làm việc tương lai của Linh.
Hầu gái rung chiếc chuông bên hông và có người mở cửa. Mặt tôn được đẩy lui vào trong và kéo sang bên trái. So với bên ngoài yên tĩnh thì trong khu làm việc có vẻ xôn xao hơn. Ồn ào hơn nhưng không quá náo nhiệt tiếng người nói, chủ yếu nghe thấy tiếng những dụng cụ v·a c·hạm, rất nhức đầu vì đủ loại âm thanh hỗn tạp xuyên vào màng nhĩ.
Cô cảm thấy đầu óc như quay cuồng vì tiếng công xưởng làm việc của bọn họ. Khi bước vào trong, tâm trí cô như hỗn loạn thêm, chẳng nhớ được thứ gì đang diễn ra phía trước mặt, cô quay qua nhìn thì thấy nàng hầu dẫn mình tới đây nói gì đó với người canh giữ cửa.
- Giờ cô theo anh ta đi nhận quản lý nhé. - Nói xong, cô quay người đi, còn tên lính gác với vẻ mặt đê tiện nhìn cô cười rồi đóng cửa lại, dẫn cô vào trong.