Cùng tên lính gác cổng vào trong khu sản xuất, Linh đi ngang rất nhiều khu vực làm việc. Đa số đều lộ ra trước mắt những tên lính canh nên dù có chuyện gì mờ ám diễn ra hay có xung đột, bọn chúng đều biết cả. Nhìn những người phụ nữ đang làm việc như một cỗ máy vô tri, Linh bỗng nhận thấy đưa mình vào nguy hiểm thế này thì khó mà thoát ra được. Hi vọng là đứa nhóc kia sẽ hiểu ý và giúp cô thoát khỏi đây khi sự việc xong xuôi.
Những cái bàn làm việc, cô nhìn qua cũng không rõ là những người ấy đang làm gì. Và khi hỏi tên lính canh, hắn cũng không nói. Chỉ dẫn cô tới một cái bàn lớn, nơi ấy tập trung một số người đang ngồi chờ đợi cùng với khay thức ăn. Muỗng và đũa cầm trên tay. Chiếc bàn dài hơn hai mét được ghép lại, tổng có sáu chiếc, mỗi bàn như thế lại có thêm hai hàng ghế ngồi hai bên, tổng ngồi được tám người.
Linh thấy bàn vẫn còn nhiều chỗ, nhưng có vẻ chẳng ai muốn ngồi chung với nhau. Cứ mỗi bàn lại có từ hai tới bốn người ngồi đó. Giống như việc họ đang chia bè phái ở trong này vậy.
Cô tự dưng cảm nhận được mình bước vào đây như bước vào trong nhà tù. Không lối thoát và kín mít, bí bách khó chịu. Biết mình chẳng thể nêu ý kiến. Nhưng lính canh đưa cô tới đây rồi thì chắc chắn sẽ phải có ý đồ nào đó.
- Cô từ xa tới, khuôn mặt xanh xao như thế. Hẳn là đói rồi. Ngồi xuống ăn đi. Đừng ngại, bọn họ tốt lắm. Mỗi bàn ở đây chia làm nhiều lĩnh vực sản xuất khác nhau nên họ mới ngồi như thế.
Nói rồi, hắn dẫn cô tới trước một cái bàn tương đối tồi tàn. Dù được làm từ gỗ và có dấu hiệu tu bổ để trông nó mới và chắc chắn hơn nhưng so với những cái bàn khác thì chẳng khá khẩm hơn là bao.
Mùi trong không khí khiến cô khó chịu và như muốn n·ôn ó·i ra vì nó cứ hăng và nồng nặc mùi như phân trâu.
- Chị Hạnh, em mang một người mới tới chỗ chị đây.
Hắn nói với một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, tóc búi cao, khuôn mặt dày và tròn, đôi mắt nhỏ và có lẽ sẽ rõ hơn khi cô giảm cân. Thân hình cũng phì vì nỗi một mình cô ngồi cũng đã chiếm mất hai vị trí. Sau lưng còn có một người khác nữa đang bóp vai cho cô. Người ấy nhìn Linh với ánh mắt kỳ lạ mà khi cô nhìn vào cũng không rõ ý đồ, không nói gì và tiếp tục mát xa cho quản lý.
- Em chào chị. - Linh lễ phép cúi chào.
Điều này như làm chị ta nhìn cô thuận mắt hơn, gật đầu rồi liếc ánh nhìn về phía tên lính canh, hất cằm bảo hắn rời đi.
- Ngồi đi. - Giọng cô hơi trầm, mạnh, biểu cảm trên nét mặt không nhiều. Không tỏ ra quá nhiều cảm xúc với người mới tới này.
- Em xin phép. - Linh cúi đầu rồi ngoan ngoãn nghe theo.
Cảm giác như bị đưa vào tù chẳng có phán quyết từ tòa án thế này khiến cô khó chịu vô cùng, nhưng vì tìm kiếm thông tin mà cô cố gắng nhịn xuống.
Hạnh hất hai vai lên, người phía sau đang mát xa bỗng dừng lại. Người hơi cúi xuống, tay để ra sau như đang nghe mệnh lệnh từ quản lý.
- Chỉ dạy người mới đi. Làm tốt thì tôi sẽ có thưởng.
Nghe tới có thưởng, cô ả vui hẳn. Đáp lại chị Hạnh với giọng điệu vui mừng rồi cảm ơn chị ta đầy vẻ nịnh nọt.
- Theo tôi!
Và khi nhìn qua Linh, cô tay quay ngoắt sang vẻ lạnh lùng, vẻ ma cũ bắt nạt ma mới này. Cô nhìn thấy nhiều trên phim rồi. Linh cũng không phản kháng hay tỏ thái độ với chị ta. Đứng dậy rồi theo sau lưng.
- Em tên Linh, chị tên gì ạ? - Cô hỏi.
- Hà. - Đáp lại lời cụt ngủn, dẫn Linh tới trước một cái bàn để những phần khay trống có một đống thức ăn thừa trên đấy. Linh cảm thấy khó chịu vì thức ăn trong này chẳng hề đảm bảo vệ sinh chút nào.
Theo người tên Hà này qua một góc, dưới nồi canh là một chồng khay cùng với muỗng, nĩa đặt ở đấy.
- Lấy một bộ. Dùng xong thì để lại, tự có người đi thu dọn. Nghiêm cấm tàng trữ riêng, nếu mày không muốn bị bọn này hội đồng.
- Vâng.
Dăm dắp nghe theo cô ta, Linh lấy một bộ, dù chẳng thể đảm bảo rằng nó sạch sẽ. Ít ra thì thấy nó hiện lên sự bóng loáng của kim loại, cô cũng yên tâm vài phần.
Sau đó cô lại hỏi Hà.
- Em lấy đồ ăn được không?
- Lấy đi. Chừa lại cho người khác, đừng để người khác thấy mày là người mới, trong nhóm chị Hạnh mà ăn nhiều hơn những người khác. Ai vào đây cũng như nhau, lượng công việc như nhau, phân chia như nhau. - Cô ta đáp lại. Dù Linh đã rất cố gắng để hòa thuận với Hà, nhưng cô ấy chẳng để tâm đến khi hai người là phụ nữ.
- Vâng, em ăn ít thôi. Không lấy nhiều đâu ạ. - Linh trả lời rồi lấy mỗi thứ một ít. So với khay thức ăn trên tay thì nó chỉ chứa một nửa so với sức chứa. Canh thì cô không dùng và cũng không hề muốn. Lấy vừa đủ ăn, thậm chí là ít hơn vì cô sợ rằng trong thức ăn có độc.
Độc ấy có thể không c·hết ngay, nhưng đảm bảo an toàn thì vẫn nên ít động chạm tới.
- Không dùng canh à? - Chị ta hỏi.
- Em không ạ.
- Không dùng vẫn phải lấy. Mày không dùng nhưng người khác dùng.
Linh để ý được rằng, chị ta như đang nhìn chằm chằm vào nồi canh ấy, giống như thèm thuồng và với ánh mắt phải lấy bằng được thứ ấy.
Hiểu vậy, cô lấy thêm một bát canh nữa. Rồi lại lấy thêm một ít thức ăn.
- Này! Lấy thêm làm gì thế?
- Em mang cho chị Hạnh ạ. - Linh đáp lại khi Hà thấy cô đi lại một vòng khay thức ăn.
- Ừm. - Hà không để ý tới nữa, chỉ gật đầu. Dẫn cô về bàn ăn.
Thấy trên khay của chị Hạnh đã hết thức ăn. Cô lấy lòng quản lý của mình bằng việc chia sẻ một nửa thức ăn ra. Dù chị ta không nói một lời cảm ơn hay bất ngờ với hành động của mình, cô động đũa rồi ăn. Linh cũng xem như lấy được lòng chị đại ở nhóm.
Mỉm cười với sự thành công ấy. Cô lại từ từ đưa bát canh về phía chị ta.
- Trước giờ, em cũng không hay sử dụng canh. Em lấy cũng là vì chị ạ.
Đôi tay mềm mại nhẹ đặt chiếc bát xuống trước khay của cô ta. Cô ta nhìn Linh, thái độ trong ánh mắt đã khác trước. Gật đầu với cô rồi đẩy cái bát qua một bên.
- Ngồi xuống ăn đi.
- Dạ vâng. - Linh đáp lại. Và nhanh chóng ngồi chếch qua một bên, tránh đối diện với chị ta.
Hà thì đứng bên cạnh nhìn, có vẻ tức giận. Nhưng không dám động đậy vì Hạnh mới là người có tiếng nói và có quyền quyết định cô có được ăn hay không.
Bụng cô kêu lên vì đói. Hạnh đang dùng bữa, đặt mạnh thìa và nĩa xuống. Rồi đẩy qua một bên.
- Mày đi theo tao, tao còn để mày c·hết đói à! Thế thì có còn ai xem tao ra gì?!
- Em xin lỗi ạ. - Hà cúi đầu.
Linh nhìn cảnh này, trong đầu nghĩ rằng. Đây có thể là người tốt và biết để ý tới cấp dưới của mình. Hoặc ở đây có kiểu quản lý giống như trong nhà tù. Một là lấy tâm đức thu phục lòng người, hai là lấy sức mạnh uy thế. Có lẽ Hạnh là người theo hướng đầu tiên.
- Ăn đi! Tao no rồi. Xong thì dẫn người mới ấy đi làm việc.
Nói rồi, chị ta đứng dậy rời đi, để lại bàn ăn chỉ còn Linh và Hà. Cô ngồi xuống, nhanh chóng ăn lấy ăn để. Linh thì không muốn bị ghi thù nên chủ động nhường thêm đồ ăn của mình cho chị ta rồi mới chậm rãi dùng bữa.
Xong xuôi, Hà dẫn Linh tới nơi làm việc và giới thiệu nơi này cho cô nghe.