Tro Tàn

Chương 77: Sáu Khu Vực Sản Xuất.



Chương 77: Sáu Khu Vực Sản Xuất.

Thức ăn ở đây vô cùng kỳ lạ, mỗi miếng cô đưa vào miệng. Cái cảm giác sảng khoái tinh thần, thậm chí là huyền ảo khó diễn tả thành lời hiện ra trước mắt Linh. Nhận thấy thức ăn có vấn đề. Cô nhường lại cho Hà thêm một phần nữa. Nhưng Hà từ chối cô.

- Dừng! Không cần chia để lấy lòng tao nữa. Ăn đồ của mày đi.

- Dạ. Nhưng em không hợp với thức ăn ở đây. Xin chị, em không muốn bỏ phí.

Hà trầm ngâm, nhìn Linh một hồi lâu. Cô ta nhắm mắt, thở dài.

- Thôi được rồi. Đưa đây!

- Em cảm ơn. - Linh vui mừng, đưa cho cô toàn bộ khay thức ăn của mình sang. Cô chỉ dùng lấy một vài miếng. Chẳng dám động thêm vì sợ và lo.

- Tao nhận chỉ vì mày cầu xin và tao không muốn lãng phí. Mày nên hiểu điều đó. Lát nữa về tao sẽ cho mày cái này.

Hà vẫn với dáng vẻ lạnh lùng nói với cô.

- Vâng.

Xong, không ai nói thêm lời nào. Linh thì chờ đợi Hà ăn xong, dẫn mình tới nơi làm việc. Nhưng bên cạnh thời gian chờ, cô nhìn xung quanh xem có phát hiện ra điều gì. Hay nhìn thấy ai giống với hình ảnh mà Hoàng đưa cho hay không. Trái rồi phải, lại nhìn vào những cái bàn đang ở trước mắt mình, không có người tới và chỉ có một số người cô chẳng quen và chẳng thấy thân thuộc.

- Nhìn gì thế? - Hà hỏi cô.



- Dạ, em tò mò thôi ạ.

Đáp lại lời Hà, Linh không nhìn ngó xung quanh nữa. Sợ cô sẽ làm người khác chú ý vì hành động kỳ lạ này của mình. Sau đó thì cô cùng Hà rời đi sau khi đã dùng bữa xong. Để lại trên bàn là hai chiếc khay, bộ muỗng nĩa cùng hai cái bát trống không.

Vừa đi, đã có người ra thu hồi lại đống khay ấy, người ấy còn rất cẩn thận. Quan sát từng dụng cụ, rồi trên, dưới bàn ghế. Khi không có điều bất thường thì mới rời khỏi. Nhưng chút ấy cũng đã thu vào trong tầm mắt của cô.

Hà đi phía trước, nhưng cũng biết Linh đang ngoái lại phía sau. Cô không nói gì, dẫn qua từng khu thì cô lại giới thiệu cho biết.

Qua khỏi khu vực ăn uống, là tới nơi làm việc của họ. Nơi này được chia làm sáu khu vực, tương ứng với sáu cái bàn ăn. Mỗi bàn mỗi lĩnh vực khác nhau, điện, may, gia công, vật liệu, thực phẩm và hóa chất. Nhóm của Hạnh hay Linh làm ở khu vực hóa chất, bẩn thỉu nhất trong toàn khu. Và cũng vì thế nên đãi ngộ của nhóm cũng sẽ khác biệt.

Là nhóm đầu tiên được ăn và cũng là nhóm đầu tiên được đi tắm. Chỗ ở cũng cách biệt so với những nhóm khác.

Tới nơi của cả nhóm đang làm việc. Là khu vực nhà vệ sinh chung, bên trong ấy là những cái bồn cầu phải dội nước bằng tay. Từ ống thoát nước ấy sẽ chảy qua bể phốt và từ bể phốt ấy, họ lại phải lấy nước từ trong đóa đi ủ thành phân bón. Những thùng phân bón sau nhiều thời gian thành công sẽ được lấy ra sử dụng cho bên sản xuất thực phẩm dùng.

Những người trong nhóm, chẳng ai thấy bẩn thỉu hay ghê tởm với công việc mình làm. Ngược lại vô cùng bạo dạn. Hễ có mâu thuẫn, chỉ một tiếng là kẻ gây rối sẽ ăn ngay một gáo chất thải lên người. Thậm chí có thể bị dìm đầu vào, nhưng chưa ai tới mức ấy. Và nơi này cũng là nơi an toàn nhất, hiếm người bén mảng tới.

Nói ra thì trong cả nhóm có Hà, Hạnh, Linh thì còn thêm hai người nữa. Một người thì đang gánh đòn để mang chúng đi ủ, một người thì dọn dẹp nhà vệ sinh. Hễ có người đi vào mà không dội, y rằng sẽ b·ị b·ắt lại xử lý.

Linh nghe kể vậy thôi cũng không dám tưởng tượng ra nếu mình phải đối diện những cảnh ấy sẽ làm thế nào. Dù sao thì chuyện này quá sức tưởng tượng. Những thức ăn trước đó của cô cũng vì vậy mà cảm thấy như muốn trào ngược ra.

- Chị Hà, em thấy thức ăn trong đĩa có gì đó lạ lắm. - Linh nói.

Đang tới gần khu làm việc rồi, Hà dừng lại một lúc, rồi lập tức kéo cô vào trong nhà vệ sinh và bình tĩnh như chẳng nghe thấy lời ấy của cô. Vào tới đó, kiểm tra hết toàn bộ các buồng, xác nhận không có người ở trong thì mới nói nhỏ vào tai Linh.



- Mày không muốn c·hết thì đừng có hỏi những câu ngớ ngẩn như thế! Bọn tao biết nó có vấn đề. Nhưng đó là lý do bọn tao cần để làm cái công việc bẩn thỉu này. Mày không thấy thức ăn của mình nhiều hơn các bên khác à?

Nghe lời Hà nói, cô mới nhớ lại những bàn khác khi cô quan sát thì thức ăn của họ trông thì cũng không khác cô lấy là mấy và cô cũng không rõ lượng tối đa mà mình lấy được là bao nhiêu. Cô lắc đầu tỏ vẻ như không rõ.

Hà khó chịu ra mặt, nhíu đôi mày lại rồi nói với Linh.

- Xùy! Mày chỉ cần biết thế thôi. - Hà dắt cô ra trước cửa, nơi đó đặt hai thùng nước đục ngàu, không rõ lấy từ đâu nhưng chẳng có mùi gì cả.

Có lẽ nước sông hoặc nước lấy khi bùn đất dính phải.

- Đây là nước dùng để dội rửa nhà vệ sinh cùng như trong đấy. Vì không có máy bơm cũng như nước sạch đưa vào đây nên bắt buộc phải lấy những thứ này để dội. Nhớ phải dùng tiết kiệm, mỗi lần đi lấy là rất cực. Còn nếu mày muốn biết cực thế nào thì có thể thử lúc trời tối xin ra ngoài đi lấy nước xem.

Giọng của cô ả dần có sự sai biệt so với trước đó, cô nghe ra một ý vị thâm sâu từ trong ấy. Nhưng rất nguy hiểm. Khuôn mặt cô ta đỏ lên nhưng chẳng phải vì ngại, nó giống với hưởng thụ hay sung sướng hơn.

- Vâng. - Cô chỉ đáp lại. Tất nhiên cũng không dám nói gì về chuyện ấy cả, cô cũng lờ mờ đoán được lời nói của cô ta là thế nào. Nhưng để giữ an toàn thì nên im lặng là vàng.

Qua một đoạn thời gian làm quen với công việc bên trong nhà xí, lại có một người khác tới. Không phải là Hà, cô gái này với mái tóc ngắn ngang vai, dáng người mảnh khảnh, gầy tới mức da gọc xương. Trông rất hãi hùng. Khác xa so với Hạnh trưởng nhóm hay những người khác. Vẻ mặt cô ta thất thần, vô hồn nhìn qua Linh là người mới. Không lời, không giới thiệu, tiếng lọc cọc bước vào trong.

Vào một buồng, khóa cửa từ trong rồi làm việc của mình.



Linh cũng không biết đây là người của mình hay gì, nhưng cô vẫn biết ý ra bên ngoài chờ đợi.

Mười lăm phút sau, Hà tới. Thấy cô đứng ngoài cửa, Hà tiến lại gần hỏi.

- Thế nào? Công việc vẫn ổn chứ?

- Dạ, nhờ chị, em vẫn thấy ổn.

Dù có một vài người đi vào sử dụng, xong thì họ cũng dùng nước dội đi. Và nhiệm vụ của cô là đứng đó trông chừng xem có kẻ nào đi mà không xả nước. Nhưng chẳng ai làm khó cô cả. Nên cô cũng thấy khá thoải mái dù hơi nhàm chán.

- Sao đứng ngoài thế? Có người bên trong à? - Thái độ của Hà dường như tốt hơn phần nào với cô.

- Vâng, có người vừa mới vào.

- Lâu chưa?

- Khoảng mười lăm phút ạ.

- Thế thì thu phí của cô ta. Từ mười lăm phút là phải thu phí rồi.

Linh ngạc nhiên nhìn Hà. Chuyện này cô cũng mới lần đầu biết tới.

- Vậy ạ! Em cũng mới biết ấy. Để đợi cô ấy ra rồi em bảo. Nhưng thu phí thì thu bằng gì ạ?

- Thôi, để tao chỉ cho.

Hà đi vào trong. Buồng nào cũng mở toang cửa, chỉ có một buồng nằm ở trong góc trái là đóng kín.

- Này! - Cô gõ cửa. Nhưng không ai đáp lại. Chờ một lúc, cô lại gõ. Không phản hồi. Tiếng gõ ngày càng mãnh liệt và bất an càng lớn. Đến khi mở ra, nỗi kinh hoàng hiện lên.