Lúc sau thì Linh ra ngoài, nhìn mọi người vẫn đang đợi mình. Cô có phần ngượng ngùng, nói xin lỗi:
- Em không nghĩ là mình đi lâu như thế. Làm phiền mọi người đợi em rồi.
Trời cũng đã tối, nên chẳng có ai kêu ca gì thêm, họ trở về bàn ăn. Trong nhà ăn tập trung rất đông đủ, mọi bàn gần như kín hết chỗ và ai nấy đều ăn thức ăn của mình một cách ngon lành. Vừa mới ngồi xuống chỗ của nhóm. Thì bàn bên đã có người đứng dậy rời đi.
Một người rồi hai người, cả bàn đứng dậy cùng nhau. Dù chẳng biết họ đi đâu nhưng có lẽ là họ cũng giống với nhóm mình. Rời đi tắm và làm chuyện gì đó chẳng ai biết được. Linh thì mải tìm kiếm người cần tìm. Nhưng cô không phát hiện ra người mình cần tìm, thấy lạ vì nếu tất cả đều tập trung ở đây thì mình đã phải tìm thấy người ấy rồi mới đúng chứ. Nhưng đã qua một bữa cơm, người mới cũng chẳng có ai mà người cũ lần lượt rời đi.
- Này! Không ăn đi còn ngây ra đó làm gì? - Hà nói với vẻ bực dọc.
- Vâng. - Linh đáp lại. Dù rất muốn tất cả mọi người cùng nhau rời khỏi đây, cô cũng phải có niềm tin đặt vào họ. Rằng họ sẽ không phản bội cô để sống trong cuộc sống tù túng này.
Trong bữa ăn, mọi người chia sẻ những chuyện quá khứ. Linh thì kể ra chuyện bịa đặt, còn những người khác. Ai cũng có hoàn cảnh của riêng mình. Chị Hạnh vốn là một người chạy nạn cùng với chồng con, nhưng con chị vì giúp đỡ chị nên đã nằm lại hoang dã. Còn chồng thì bị tên thủ lĩnh cho làm những công việc chân tay bên ngoài. Dạo gần đây cũng hiếm khi gặp được. Tình trạng ấy kéo dài khoảng một hai ngày thì chị lại gặp chồng, nhưng rồi nó ngày một dài hơn. Hai, ba, bốn, cả tuần. Đến giờ đã gần một tháng, dù biết chồng mình có thể giống như con, đã nằm lại nhưng chị vẫn không dám tin được chuyện ấy. Chị chỉ nghĩ rằng, chồng mình đang bảo vệ mình ở bên ngoài kia, và không có thời gian tới thăm mình.
Những người khác cũng vậy, họ tin rằng người thân của mình đều đang ở ngoài và chở che cho mình ở trong này.
Linh định hỏi Hà về quá khứ, nhưng cô đã đứng dậy và rời đi. Chẳng hề nói năng thêm bất cứ gì. Trời cũng tối, một ngày làm việc cũng nên kết thúc, tất cả trở về nơi ngủ. Linh nằm ở giường trên. Theo chỉ dẫn thì cô lấy tấm bạt cuộn ở cuối giường trải ra. Nó khoảng năm mét và trải ra cũng chỉ che được một góc ngang. Những người khác vẫn có thể nhìn thấy nhau và nhìn ra bên ngoài.
Khi ấy Nga lại dùng một tấm bạt nữa, trải thành dấu cộng, không ai có thể nhìn vào trong và mọi người đều lên giường cuộn chăn lại và chìm vào giấc ngủ sớm.
Linh thì nằm quay mặt qua hướng khác để không ai biết cô còn đang thức. Cô nghĩ tới những người bạn của mình đang cùng với nhóm bên kia đi ra chiến trường, lòng cô vội vã muốn gặp họ. Muốn hỏi thăm họ xem liệu họ có an toàn hay không và đang tiến triển tới đâu.
Cô cũng không hề muốn ở lại nơi này, nó đã mang lại cho cô quá nhiều đau thương. Một không gian tù túng, một con người vô hồn vì không chịu được cảnh trong này nên đã tự nguyện ra đi. Không lời, từ biệt thế gian. Cứ thế suy nghĩ rồi cô chìm vào cơ mơ màng với ánh nến hiu hắt. Cô chỉ mong cậu nhóc ấy có thể kích hoạt được nó. Phủ sóng vùng này để cô có thể nói chuyện với họ.
Bên ngoài căn cứ, Thiên canh giữ xe của cả nhóm cả ngày trời. Cũng may là không có ai ra vào thời điểm ấy nên cậu vẫn còn được an toàn. Và khi trời về tối, những người từ trong bức tường ấy ra ngoài, vào trong những cái lều nhỏ và lục soát. Cậu sợ hãi, muốn nổ máy, nhưng cậu không biết lái xe. Cậu không tự tin vào khả năng mình có thể mò ra được cách điều khiển nó. Nhưng cậu cũng không muốn những vật dụng ở trên này vì mình mà bị thu mất. Cậu nghĩ một lúc, lại nhận thấy phương án khác khả thi hơn.
Cậu khóa cửa từ bên trong. Phần thiết bị được mang tới thì cậu có lo lắng, nhưng chắc chắn bọn họ chỉ có thể khởi động mà không thể sử dụng nên cậu không lo về chuyện này.
Quả như cậu đã đoán, chúng tiếp cận bãi đậu xe. Ở đây chỉ có duy nhất chiếc xe của cả nhóm Chính là còn đang đậu, số còn lại đã mang ra chiến trường hết cả. Bọn chúng tới gần, rọi đèn vào trong xem có ai ở trong. Không thấy người, cậu lợi dụng ưu thế nhỏ con, núp ở dưới chỗ để chân và phủ lên thân một cái chăn. Chẳng ai ngờ được có người nấp ở đấy, cậu chỉ thấy loáng thoáng ánh đèn rọi ngang.
Yên lặng bất động một lúc, cậu muốn mò lên trên xem chúng đã đi chưa thì tiếng động mở cửa của bọn chúng làm cậu thình lình giật mình. Cậu chắc chắn mình đã khóa hết lại, chúng loay hoay một hồi không mở được, cũng đành bỏ qua. Nhưng phía sau thùng xe bán tải ấy là cả một thiết bị phát sóng của cậu nên cậu không thể để nó mất được. Cậu phải đảm bảo an toàn vì nó là thứ then chốt cho họ liên hệ với nhau.
Cậu bối rối, không biết nên làm thế nào thì nhớ ra. Trên đường tới nơi này, Chính sẽ đặt một khẩu súng ở trong hộc đồ. Nhưng cậu lại không biết anh ta ám chỉ chỗ nào.
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi một chỗ này thôi sao?” Cậu ta nghĩ tới cái hộc ở ghế phụ. Nếu như thế thì không thể nào phản ứng nhanh lại được.
Lọ mọ một hồi, cậu mở ra được cái hộc dưới ghế ngồi hàng sau. Vui mừng vì phát hiện ra nó, cậu thò tay vào, vớ lấy một thứ gì đó mà cậu đoán đó là khẩu súng lục. Nhưng nó lại dài và to hơn cậu nghĩ. Khi lôi nó ra khỏi, là một băng đạn chứ không phải súng. Cậu lại tìm tòi trong ấy.
Tay cậu chạm vào kim loại lạnh lẽo. “Đây rồi!” Cậu mừng thầm. Kéo ra ánh sáng, nó là một khẩu súng trường. Lắp nó vào ăn khớp với băng đạn, cậu nhớ tới người thầy từng chỉ dạy cậu hồi học quân sự tại trường. Mở chốt kéo nòng. Sẵn sàng cho khai hỏa, cậu nhổm dậy từ từ để không bị phát hiện. Thấy bọn chúng đang có ý đồ với thiết bị của mình. Cậu liều lĩnh đứng dậy. Nòng ngắm thẳng vào hai tên đang kiểm tra thiết bị.
Chúng như đang tìm cách để nhấc nó xuống khỏi thùng xe. Ngắm thẳng vào tay của hắn. Cậu bóp cò. Sau đó lại quay qua tên còn lại bắn một viên.
May là trong xe được cách âm khá tốt. Dù âm thanh tiếng súng nổ đánh trực tiếp vào tai cậu khiến cậu choáng váng mấy hồi. Nhưng giữ cho thiết bị phát sóng an toàn thì cậu lại thấy mừng. Mở cửa rồi lao ra, cậu thấy bọn chúng đã ngã lăn xuống nền đất và ôm cánh tay đầy máu lổm nhổm chạy trở vào trong căn cứ của chúng. Cậu phải hạ chúng thật nhanh trước khi có càng nhiều người tới.
Vì tiếng kính bị vỡ và âm thanh trong xe lọt ra ngoài có thể đã đánh động những người khác.
Đoàng! Đoàng!
Hai phát đạn bắn thẳng vào lưng bọn chúng, chúng lảo đảo vài bước rồi ngã gục xuống đất. Bất động một lúc lâu sau, cậu cũng phải ẩn nấp ngay lập tức vì sợ rằng sẽ có người tới nơi này kiểm tra.
Nhưng trước khi rời đi. Cậu phải làm gì đó để giữ cho chiếc xe an toàn. Nếu để mặc cho chiếc xe bị tịch thu vào đấy, đó không phải ý hay. Cậu mai phục trước cánh cửa đề phòng có kẻ nào xông ra từ trong ấy. Một băng hai mươi viên đủ cho cậu dọa chúng sợ vỡ mật.