Phục kích trước cánh cổng dẫn ra bên ngoài. Quả không ngoài dự đoán của cậu, vì nghe thấy tiếng súng nổ vang rền mà cậu bắt thóp được bọn chúng. Chúng kéo nhau với v·ũ k·hí ra bên ngoài cổng. Nhưng cậu nằm từ xa, trong bóng đêm đen tối, chúng không thể nào thấy cậu đang ở đâu nhưng ngược lại thì có. Cậu chắc chắn những kẻ ấy sẽ phải nằm lại.
Chúng ngu ngốc tới nỗi mang theo chiếc đèn phin dắt bên túi ngực. Chúng bật sáng để chiếu rọi phía trước ấy nhưng lại khiến cậu dễ dàng phát hiện ra bọn chúng. Cậu ngắm thẳng đường ấy. Từ ánh đèn ấy cậu di tâm lệch qua một bên. Tiếng súng liên tục nổ vang và bọn chúng lần lượt ngã xuống.
Và chúng cũng không dại gì khi người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên. Chúng vác t·hi t·hể của đồng bọn đã nằm xuống, dùng nó làm bia đỡ đạn lùi lại vào trong căn cứ.
Canh ở đó khoảng vài chục phút, không thấy kẻ nào khác dám mò ra nữa. Cậu thu dọn tàn cục rồi trở lại xe. Theo hướng dẫn từ trước đó của Chính để lại trước khi rời đi. Cậu leo lên xe, đặt thiết bị thu phát sóng trên nóc, phần mạch và pin chính để dưới thùng. Cậu mở chiếc đèn pin nhỏ cầm tay lên, soi vào trong ấy để chắc chắn không sai sót ở đâu. Dây điện đều đã được kết nối sẵn. Chỉ một nút là nó thành công. Và khi bật lên, đèn xanh lam nhấp nháy. Chờ vài giây và nó chuyển sang đèn xanh lá nhạt.
“Vậy là đã thành công rồi nhỉ?” Thiên nghĩ thầm.
Công việc của cậu bây giờ chính là canh giữ cho không có người bén mảng tới và phá hỏng nó. Chuyện này với cậu thì dễ như cơm bữa mà thôi.
Cậu cứ nằm ở đấy, canh giữ ngay cổng chính và kéo hai cái t·hi t·hể của những kẻ lạ mặt kia chồng lên ngay cửa. Đèn pin cài trên ngực chúng chiếu thẳng vào trong và chỉ cần có một tên cầm súng xuất hiện, cậu sẽ lập tức hạ gục.
Buổi chiều cậu đã thăm dò hết một vòng, chắc chắn không có cửa phụ cho chúng thoát và không thể nào chúng cậy ra được một lớp rào chắn. Vì chính bọn chúng cứ nghĩ rằng việc mình chỉ cần thủ c·hết ở lộ chính là sẽ an toàn nhưng không hề. Đó là thứ mà chúng nên sợ hãi khi không biết kẻ địch là ai.
Có c·hết thì chúng không bao giờ đoán được.
Nửa đêm ấy, chúng chạy tới trước cửa nhà của gã thủ lính báo cáo lại tình hình. Gã ta ngồi trong phòng như nắm hết toàn bộ chuyện diễn ra bên ngoài nhưng không đưa ra được phương án khả thi nào. Vì sự thiển cận của ông ta.
Gã đã nghĩ rằng việc mình có con tin là những người phụ nữ đang hoạt động ở trong khu sản xuất của gã sẽ là con bài giúp gã giữ được tính mạng. Nào ngờ được. Đám lính của gã thì đã được cử đi hết, cận vệ không thể ra khỏi cửa. Thậm chí là lối thoát cho chính mình, một độc đạo ẩn cũng chẳng có.
Đám binh lính cứ ở bên ngoài cửa trông ngóng thủ lĩnh.
Ngồi suy nghĩ một lúc lâu sau, đôi bàn tay đan xen, những ngón tay liên tục nhấc lên rồi hạ xuống. Lão mới nghĩ ra được kế sách mới. Từ trong nhà, lão lùng sục khắp nơi để tìm kiếm ống nhòm hay bất kỳ thứ gì có thể xem bên ngoài ấy là kẻ nào đang bao vây căn cứ của lão. Khi tìm thấy được một thứ hữu dụng, là chiếc điện thoại lão vứt ở trong ngăn bàn. Cứ ngỡ rằng tận thế xảy đến, những sóng điện tử đã biến mất và chiếc điện thoại sẽ trở nên vô dụng thì giờ nó lại phát huy. Lão mở chức năng máy ảnh, phóng to để xem.
Nhưng ngoài ấy tối om, chỉ có một chấm sáng le lói hiện lên. Giống như con đom đóm phát sáng. Chẳng đủ để lão quan sát người ấy là ai.
Lão bất lực, muốn tìm trong chiếc điện thoại xem có cách nào hay không. Nhưng rồi lão nhận thấy tín hiệu sóng có hữu dụng, dù chỉ một vạch yếu ớt có thể bị ngắt và gián đoạn bất kỳ lúc nào trong khi sử dụng. Lão vẫn muốn đánh cược vào đấy.
Thử liên hệ cho từng số liên lạc trên ấy nhưng đều chỉ trả lại một kết quả là thuê bao số điện thoại không thể liên lạc được. Lão ném chiếc điện thoại vô dụng ấy xuống sàn thật mạnh. Từng mảnh linh kiện văng tung tóe khắp phòng.
Lão nghĩ tới một chuyện điên rồ. Cười lên một tiếng man dại, chói tai. Chạy xuống dưới nhà với nụ cười mở rộng sau lớp mặt nạ, lão nói với đám binh lính đang cầm v·ũ k·hí.
- Mau! Đem bọn nó ra! Để tao xem chúng nó có dám làm gì hay không. - Lão chỉ vào nơi sản xuất đang đóng kín cửa và chốt ở bên ngoài. Rồi lão vào trong nhà, không ai biết lão ta muốn làm gì nhưng đều nhất nhất nghe theo. Bọn họ chẳng thể phản kháng lại vì đều bị lão ta nắm thóp. Những con chó trung thành luôn hầu cận bên lão và không bao giờ phản bội lại chủ nhân. Chính là tình cảnh nhìn thấy trước mắt nó tồi tệ thế nào nhưng bảo đi c·hết vẫn phải lao lên.
Mở cánh cửa đang nhốt những người phụ nữ phục vụ cho lão ra. Thay vì yên lặng đi ngủ thì có một vài người đã ở gần trước cửa như muốn làm gì đó. Bọn họ không quan tâm mấy người này. Dùng súng dí vào vị trí yếu hại trên người, chúng nói.
- Ra ngoài!
Những cô gái không dám phản kháng, từ từ đi ra bên ngoài. Tập trung ở trước cửa nhà. Rồi dần dần, từng người b·ị đ·ánh thức và ép ra bên ngoài hết.
Khu bên phải là nơi sản xuất, còn bên trái chính là nơi mà ông ta cất trữ v·ũ k·hí cho căn cứ của mình. Triệu tập hết toàn bộ những người trong xưởng, ông ta từ trong nhà bước ra. Với bước đi chậm rãi lão đứng trước cửa nhà, nói ra những lời rất hùng hồn.
- Tôi rất xin lỗi vì gọi mọi người thức giấc vào thời điểm này. Nhưng không có cách nào khác, tôi phải cầu xin nhờ tới sự giúp đỡ từ mọi người. Bên ngoài ấy, mọi người có lẽ nghe thấy tiếng súng. Chúng tôi đã rất cố gắng bảo vệ nơi này nhưng không thành. Hiện giờ chúng ta đang bị bao vây và thiệt hại rất lớn. Mong mọi người có thể bảo vệ nơi này, nơi mà chúng ta đã cùng nhau xây dựng dù không phải thời gian quá dài. Bây giờ nơi này sụp đổ, liệu có còn nơi nào khác để đi sao? Có còn nơi để chúng ta sống trong hòa bình vậy sao?
Lão ta giơ cao đôi tay mình, bàn tay hơi hướng về phía mặt rồi nói tiếp.
- Vì bảo vệ nơi này, vì người thân của các bạn. Hãy cầm súng lên, tôi có đủ súng và đạn cho mọi người sử dụng.
Từ trong nhà, người hầu của lão kéo ra một thùng đầy v·ũ k·hí, nào là súng ống và đạn dược, rồi thì gậy dao. Nhưng mọi người đều lựa chọn lấy súng và đạn, chẳng ai dại mà đối đấu với kẻ cầm súng khi trong tay mình là gậy và dao.
Linh cũng ở trong ấy, cô chẳng ngờ được lại có chuyện này diễn ra như thế. Chẳng lẽ là kế hoạch đã thay đổi? Cô muốn mở thiết bị liên lạc, nhưng không thể vì mở lên thì ai cũng có thể nhìn thấy nó và cô sẽ vào hiểm cảnh. Cô nhìn về những người chị mới thân được nửa ngày. Bọn họ hẳn đang đấu tranh vô cùng. Họ không biết bên ngoài ấy đã diễn ra như thế nào. Nhưng thấy họ bước lên nhặt lấy súng, cô cũng đi theo, nhưng cô chỉ lấy dao.
Rồi qua một góc cùng với cả nhóm, nhìn lại lão thủ lĩnh, được bảo vệ bởi đám lính gác vây quanh.
Vũ khí trên tay họ đã được lắp băng đạn sẵn. Và cô thực sự phải tiết lộ cho họ nghe về sự thật. Chẳng còn ai ở ngoài đó, tất cả đều đã rời khỏi.