Tro Tàn

Chương 88: Mai Táng!



Chương 88: Mai Táng!

Một dáng người lạ mặt, cậu chẳng thể biết được đây là người vô tội hay gì, thậm chí là hai người đồng đội của Hoàng cũng thế, họ chưa từng gặp gã thủ lĩnh nên không thể biết. Cậu vốn cẩn thận nên đã để lại ông ta cho hai người họ chăm sóc chu đáo. Tất nhiên là sẽ không phải quá thoải mái vì biết đâu được, ông ta lại là một đầu lĩnh nào đó nắm thông tin quan trọng.

Chính lại gần gã người Trung, cẩn thận quan sát kỹ liệu đây có phải là một trong hai người Bành Thập Tam hay Bành Thập Cửu hay không. Dù đều là người Trung, mang vài nét tương đồng nhưng lại không phải. Ở phòng bên có ba cô gái đang ngất đi vì mệt mỏi khi đã trải qua rất nhiều gian khổ. Chính thấy cũng tội cho họ vì họ cũng đã chiến đấu hết mình. Không làm phiền họ nghỉ ngơi, cậu cùng với Khoa lên trên tầng hai.

Vừa lên tới, bên là phòng làm việc, bên là phòng ngủ của lão ta. Ngoài ra ở cuối hành lang còn có một nhà vệ sinh nữa nhưng cậu không mò vào trong đó làm gì cả. Dù cho trong lòng vẫn tò mò rằng trong ấy có thể sẽ giấu thứ gì. Vì phải tiếp quản nơi này thật nhanh, nên cậu cũng phải bỏ qua ý định đó và chỉ xem qua để đảm bảo không có nguy hiểm rình rập xung quanh.

Từ trong phòng làm việc, thậm chí là phòng ngủ, dưới gầm giường của lão ta, cậu cũng tìm hết. Không có chút manh mối nào hữu ích. Cậu đứng từ trên nhà nhìn xuống, thấy mọi người trở lại khu sản xuất quen thuộc của họ để nghỉ ngơi. Một đêm này đã quá dài đối với họ.

Dù cậu cũng ríu hết mắt lại thì cũng phải ráng mở cho thật to để hoàn thành nốt nhiệm vụ.

Chiến trường ngổn ngang không ai thu dọn, chiếc xe ủi cản đường cũng là một cái hay khi không phải lo lắng có kẻ nào sử dụng xe cỡ lớn xâm nhập vào trong. Cậu lại thấy nếu như có gì đó đóng kín cổng cao tường thì ổn hơn là mở toang hoác ra như vậy.

Xuống dưới nhà, Chính thấy Hoàng tạm biệt cô gái cùng nhóm trước đó. Cậu lại gần hỏi anh.

- Chuyện này anh tính giải quyết thế nào. Trong đây, ngoại trừ những kẻ đã đầu hàng ngoài kia thì còn hai tên trong nhà. Em cũng không rõ thân phận của họ. Anh đi xem thử.

Hoàng gật đầu đáp lại một câu ngắn gọn. Khi bước vào, đập vào mắt là gã người Trung, nhưng anh cũng chưa từng gặp hắn ta.

- Gã này, anh chưa từng gặp lần nào. Nhưng an toàn thì để hắn ở đó đi.

Gã ta như biết trước số phận của mình, nhìn họ đi ngang qua trước mặt xong lại cúi đầu xuống ngủ gục.



Trong phòng bếp, Hoàng nhìn hai đồng đội của mình đang trông giữ người đàn ông đầu hàng trước mặt. Cậu nhìn bộ quần áo gã mặc trên người, lại thấy cánh cửa tủ hé mở. Anh hoài nghi, mở nó ra xem thì thấy được trong ấy là một chiếc mặt nạ của gã thủ lĩnh. Không biết ai giấu ở đấy nhưng anh lấy ra bên ngoài.

Đem chúng đeo lên trên mặt của người đàn ông. Đỡ ông ta ngồi dậy trên ghế.

- Thế mới đúng là ông chứ. - Hoàng mỉm cười nhìn ông ta. Trông thì có vẻ thần bí, nhưng ông ta đang bủn rủn chân tay vì giờ tính mạng gã đang bị nắm thóp bởi hai bên thế lực.

Không nói một lời nào, gã không thể nào bình tĩnh mà ngồi đối diện với Hoàng. Bấu víu lấy quần áo của chính mình một lúc lâu. Bầu không khí ở đây khiến gã ta thấy khó chịu, thêm với cái mặt nạ làm hắn khó thở này. Gã cúi mặt xuống bàn, tay giơ lên gỡ chiếc mặt nạ. Nhìn mắt ông ta ngấn lệ, Hoàng không khỏi vừa tức vừa hận lão.

- Hai cậu ra bên ngoài, tập trung hết những tay sai của lão ấy lại một chỗ, trói tay họ rồi nhốt họ vào trong một chỗ nào đấy đi.

Hoàng nói với hai người đồng đội đi theo.

Họ gật đầu rồi rời đi. Khoa thấy vậy cũng tò mò muốn đi theo nhưng bạn của mình còn ở lại đây thì cậu chẳng đi làm gì. Ở bên Chính, cậu vẫn cảm thấy an toàn hơn bất kỳ thứ gì. Cho dù là ở trong căn phòng kín bốn bức tường cũng không an toàn bằng.

- Về chuyện chính nhỉ. Những gì ông nói thì tôi cũng không quên. Nhưng những gì ông làm thì nên cho tôi một lời giải thích. - Hoàng đặt tay lên bàn nhìn chằm chằm vào lão ta, thậm chí là đặt khẩu súng lục ở trên đó.

Gã sợ như cầy khi thấy khẩu lục đang chĩa thẳng vào mình.

Nhưng gã cũng không dám mở lời tiết lộ về người đứng sau. Ông ta nhìn Chính và Khoa đang đứng ở phía sau. Cũng không dám nói ra quá nhiều thông tin cho người ngoài nghe được.

- Sao thế? - Hoàng mất kiên nhẫn với lão. Tay chạm vào khẩu súng.



- Ấy! Đừng! - Gã sợ mất hồn vội la lên, tay che trước mặt sợ cậu ta sẽ bắn.

- Thế còn không nói? Mất thời gian như thế thì ông không nên sống nữa. Hay ông nghĩ mình có thể sử dụng thông tin này để kéo dài thời gian của mình lâu hơn?

Hoàng hỏi liên tục khiến ông ta rơi vào thế bí.

- Tôi sẽ nói hết cho anh nghe mà. Làm ơn đừng. - Ông ta nhát gan hơn rất nhiều so với lúc ở trong chiếc mặt nạ ấy.

- Mình ra bên ngoài trước. - Khoa nói. Cậu định trở lại chiếc xe cùng với hai người bạn của mình.

Khi ra tới trước cửa, cậu thấy Linh cùng với hai người nữa đang cặm cụi làm gì đó. Khi lại gần đó, cậu không muốn dọa họ nên gọi cô từ xa và lớn.

- Cậu làm gì thế?

Linh quay đầu, thấy Khoa tới thì gọi cậu lại.

- Bọn mình đang đào huyệt. Lại đây giúp mình một tay.

“Chắc là để chôn cất ai đó.” Khoa nghĩ vậy. Khi thấy một người phụ nữ đang nằm bên cạnh đó. Trên người đầy máu và nụ cười mãn nguyện của chị khiến cậu nghĩ ra cảnh tượng chị thỏa lòng khi làm chuyện gì đó không thẹn với lương tâm.

- Đợi chút để mình gọi thêm Tuấn. - Khoa thấy chuyện này có thể làm Tuấn đỡ hơn phần nào vì cậu ta đã phải đối mặt với chiến đấu ác liệt. Đối diện với những người vô tội thì cậu ra tay và tước đoạt mạng sống của họ, cậu cũng cảm thấy tội lỗi trong lòng và khi thấy Linh đang chôn cất cho một người chẳng thân, Khoa cũng thấy mình như được thanh tẩy tỗi lỗi mình phạm phải.



Mang cái danh kẻ xâm lược, cậu cũng thấy rất buồn lòng. Giờ cậu mới thấy những người lính phải lên chiến trường và đối mặt với những người dân thiện lành mà họ chẳng muốn hạ sát. Nhưng trái lệnh thì họ cũng không thể mới thấy tội nghiệp làm sao.

Cậu ra chiếc xe, thấy Thiên đang nằm ngủ ở ghế sau, Tuấn thì ngồi phía trước đang nghe nhạc nhìn xa xăm. Cậu gõ vào cửa kính. Tuấn chú ý sang thì cậu lại ra hiệu tháo tai nghe.

Khi Tuấn vừa mới xuống xe, đóng cánh cửa lại để xem Khoa định làm gì thì bị cậu ta kéo qua một bên, vừa đi vừa nói.

- Qua đây giúp Linh đi, có lẽ nó giúp mình vượt qua trận chiến hồi chiều. Mình thấy chuyện này cũng tốt hơn cho cả hai.

Tuấn thắc mắc ra mặt, hỏi cậu.

- Chuyện gì thế?

- Mai táng người lạ.

Câu trả lời này khiến Tuấn ngỡ ngàng.

Tới nơi thấy Linh cùng với hai người khác, một người thì lớn hơn ba tuổi. Một người thì ít hơn tuổi của mẹ cậu một chút. Họ đang dùng thanh sắt để đào đất.

- Lại giúp một tay đi mấy cậu. - Linh đưa cho họ hai thanh sắt được đặt dưới người chị Hạnh.

Nhận lấy rồi ra sức đào, vừa đào vừa nói chuyện, đỡ bớt nhàm chám hơn. Và có lẽ cũng vì vừa giúp người, vừa được an ủi từ họ nên tâm trạng của hai cậu trai trở nên tốt hơn.

- Chị có cần nghỉ không? Dù sao thì cũng đã muộn rồi. - Linh hỏi Nga và cô Hải.

- Không cần đâu. Nhanh chóng làm tang sự cho chị ấy xong rồi nghỉ cũng được. - Nga đáp lại.