Tới gần, Chính thấy bụi tung mù lên. Khoa cũng bất ngờ vì thứ này nó đã quá mức so với cậu suy nghĩ. Đánh xe qua chỗ Thiên, cậu vừa cầm súng vừa hỏi.
- Nhóc làm gì mà nó bụi mù lên thế.
Cái cảnh tượng trước mắt, so với những gì họ tưởng là quá mức. Nó ác liệt hơn rất nhiều và giống hệt với sương mù vô tận, tầm nhìn bị hạ xuống thấp nhất, hơn hai mét và may mắn, vẫn có thể lờ mờ thấy được khi họ bật lên đèn vàng phá sương từ chiếc xe ô tô của họ.
Loạt đạt được nã thẳng vào kẻ địch và chúng từ từ ngã xuống.
Khi kẻ địch dần không còn khả năng chống cự nữa, Chính cùng với những người bạn của mình tới chỗ Thiên, hết lời khen ngợi cậu ta.
- Nhóc làm tốt lắm. Nghỉ ngơi đi.
Thiên không nói lời nào, trả Chính khẩu súng rồi chạy qua chiếc xe ngồi đợi.
Thấy những người phụ nữ đã được giải cứu an toàn khỏi tay những kẻ ác độc, bóc lột sức lao động của họ. Chính vô cùng vui mừng, nhưng khi thấy vẫn có người phải nằm lại, cậu không khỏi thương tiếc. Nhưng để giải quyết triệt để những bè lũ tay sai của chúng, cậu tới chỗ Linh hỏi cô.
- Cậu vẫn ổn chứ? Không gặp vấn đề nhỉ?
Cô gật đầu đáp lại rồi cùng với những người khác đang chuẩn bị gì đó. Cậu cũng không tiện xen vào giữa họ nên bảo cô đưa cho mình chiếc điều khiển để cùng với những người khác khống chế lấy quyền kiểm soát toàn bộ căn cứ.
- Mình qua một bên khác nghỉ ngơi nhé. - Tuấn nói với Chính khi cậu cảm thấy tâm trạng mình không hề ổn chút nào. Việc phải cầm súng lên và chiến đấu khiến tinh thần cậu kiệt quệ vì đối diện trước họng súng là một sinh mạng mà cậu đã tước đoạt.
- Ừm, cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ hoàn thành nốt phần còn lại. - Chính nhìn đôi mắt mang sự mệt mỏi ấy. Hi vọng cậu ấy có thể sớm vượt qua nỗi ám ảnh này. Rồi cậu lại nhìn về phía của Khoa, hi vọng là cậu ấy vẫn cảm thấy ổn.
Đối diện với ánh mắt của Chính đang nhìn chăm chăm vào mình, Khoa cảm thấy như cậu ta đang suy đoán gì đó.
- Sao thế? - Cậu hỏi.
- À, không có gì đâu, mình vào tiếp quản nơi này đi. - Chính đáp lại.
Khoa gật đầu rồi nhìn qua Hoàng, thấy anh đang hỏi trong những người phụ nữ ấy có thấy vợ mình ở đâu với tấm ảnh chân dung của cô ở trên tay. Nhưng ai cũng lắc đầu không biết, anh bất lực. Quỳ xuống dưới mặt đất, anh không thể nào ngờ được vợ mình lại không ở đây. Thế thì cô ở đâu? Ánh mắt anh hiện lên sự quyết tâm muốn tìm ra được nơi vợ mình đang ở, cho dù có gặp phải nguy hiểm anh cũng không màng.
Thấy Chính cùng với Khoa đang tiến vào trong đó. Anh nói với hai đồng đội của mình đang nói chuyện với người thân của họ.
- Này! Chúng ta phải giải quyết xong chuyện này. - Giọng nói của anh có phần ganh ghét và cáu gắt. Cũng là điều dễ hiểu khi họ có thể tìm thấy người thân của mình, còn anh thì không tìm thấy được cô ấy.
- Vâng! - Họ đáp lại, mang theo khẩu súng trên vai. Gặp lại người thân, tâm trạng của họ tốt hơn hẳn trước đó. Những khổ đau vì đồng đội hi sinh cũng tiêu biến dần.
Đi qua cổng, bước qua hàng chục t·hi t·hể tay sai của gã thủ lĩnh, Chính không khỏi buồn lòng thay những kẻ bán mạng cho những thứ không xứng đáng. Những hi sinh vô nghĩa. Mùi máu tanh sộc lên khiến cậu đẩy nhanh tốc độ tiến vào bên trong. Trong ấy có chiếc xe ủi khá lớn, cậu nhìn thấy thứ ấy thì đôi mắt sáng ra như thấy được vàng. Cậu lập tức mở bảng điều khiển lên, hỏi Doya những tác dụng của nó ở trong thời điểm hiện tại.
Nhưng hàng chờ có lẽ là quá dài vì cậu đang phải cho Doya xâm nhập vào hệ thống vệ tinh còn hoạt động. Và nó như đang hoạt động hết công suất để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Một niềm tự hào nho nhỏ khi cậu tạo ra nó. Và cậu mong nó có thể phát huy được hết tất cả công dụng của một trí tuệ siêu việt.
Lách qua khe hở giữa xe ủi, cậu nhìn thấy gã thủ lĩnh đứng đờ ở đó, và một vài kẻ tay sai mất hết ý chí chiến đấu, không còn dám cầm súng lên. Khi thấy Chính tiến vào cũng với bốn người khác. Gã quay đầu lại, hét lớn rồi đẩy một tên ở gần nhất ra đằng trước.
- Chúng mày làm cái quái gì thế?! Tao đã mở đường cho chúng mày, thế mà chúng mày lại không thể nào hạ được vài tên nhỏ nhoi thế à? Xông lên hết cho tao. Đứa nào còn sợ hãi thì đừng có trách tao!!
Ngừng lại vài giây, thấy khuôn mặt của Hoàng, gã chỉ vào rồi la lên.
- Còn mày! Sao mày đã đồng ý với tao rồi còn phản bội?
Lời ấy khiến Chính cùng với những người khác bên cạnh bất ngờ. Chẳng lẽ Hoàng chuẩn bị quay đầu và xử gọn hết cả bọn hay sao? Nhưng cậu không tin tưởng vào lời nói của gã thủ lĩnh ấy. Dù sao thì ông ta bắt ép những người thân của người lính, bắt họ ở bên ngoài bảo vệ an toàn cho gã ta là một điều sai lầm và chẳng ai còn tin tưởng vào gã. Bất kể là gã có đưa ra lời đề nghị hấp dẫn nào.
Nhưng cũng có thể Hoàng sẽ thật sự quay đầu phản bội lại họ, vì ông ta có thể đưa cho Hoàng một cái giá hời khiến anh ta đổi ý.
- Đồng ý với ông thì đúng là có. Nhưng tôi nghĩ lại thì… - Ngưng vài giây suy nghĩ rồi anh tiếp lời. - Nếu tôi có năng lực lớn hơn ông thì tôi sẽ có những thứ mình muốn. Còn thông tin mà ông không tiết lộ cho tôi, tôi cũng có thể moi nó từ trong miệng ông ra.
Hoàng gằn từng chữ trả lời lão ta. Lão ta sợ hãi trước khí thế của anh, lui lại rồi bỏ chạy vào trong nhà. Bất chấp ở trước mặt mình là một cô gái cầm dao dính máu trên tay. Đã hạ sát người mà khiến lão phải ngoan như con cún.
Cởi chiếc áo trên người, gã ném về phía ả làm cản trở tầm nhìn, xô đẩy cô qua một bên rồi nhanh chóng chạy vào phòng bếp. Từ đó gã mở ra lối đi bí mật nhưng không tài nào mở được. Đẩy hay kéo cũng không thể làm nó lộ ra. Cứ ngỡ có người đã xóa đi lối ấy nhưng ở bên kia đường, nó đã bị chặn lại bởi hàng song sắt mà gã thiết kế để không kẻ nào có thể đuổi theo. Nó được kích hoạt bởi một cần gạt mà chỉ gã và người của gã mới nắm được.
Lối ra bên ngoài đường hầm, có hai bóng người xuất hiện tại đó. Một là hầu gái, còn một người nữa cũng thuộc hàng cận vệ của lão, khi nghe thấy âm thanh của gã phát ra từ đầu kia. Họ chẳng thèm đoái hoài mở cửa mà đóng sập hầm lại rồi rời đi.
Chính vì thấy gã thủ lĩnh như thế, nhưng cận vệ của lão lập tức giơ tay chịu hàng, không ai muốn m·ất m·ạng, vô cùng tiếc tình mạng của chính mình. Họ thà đầu hàng còn hơn.
Hoàng cùng với những người khác thấy họ như thế, chỉ tịch thu hết toàn bộ v·ũ k·hí cùng với đạn dược. Sau đó vào trong nhà. Trước cửa là cô gái cầm dao trên tay, Hoàng nhận ra cô ấy, từng là người trong nhóm của mình khi đặt chân tới nơi này, nhưng ngoại hình đã thay đổi rất lớn. Anh khó mà nhận ra, chỉ khi cô ấy gọi và hỏi thăm anh mới biết.
Chính vào trong nhà, thấy xung quanh hỗn loạn như có trận vật lộn ở đây. Một gã người Trung đã bị trói lại bên cây cột, gã thủ lĩnh co ro góc bếp vì không thể thoát, gan cũng chẳng lớn tới mức t·ự s·át. Thấy có người, gã quỳ xuống lại gần cầu xin họ tha cho một mạng.