Thẩm Hàn đỡ Cao Hiểu Hiểu, vẫn luôn rì rầm nói chuyện với cô ta, một lúc sau, Cao Hiểu Hiểu mới có dấu hiệu hoàn hồn.
“Ơ... A Hàn?”
“Thấy thế nào rồi?”
“Đau quá...” “Không sao đâu, để tớ bảo Trần Dĩnh Kỳ đưa cậu đến phòng y tế.”
“Nhưng thầy bảo không được rời khỏi sân...“.
Thẩm Hàn vỗ nhẹ sau lưng cô ta: “Yên tâm, giao cho tớ xử lý.”
“Ù.”
Từ cuộc nói chuyện của hai người, không khó để biết rằng Cao Hiểu Hiểu rất dựa dẫm vào Thẩm Hàn, thậm chí đến mức nói gì nghe nấy.
Thẩm Hàn quay sang Trần Dĩnh Kỳ, hơi hất cằm lên, có chút cao ngạo, có chút khinh miệt: “Cô đưa Hiểu Hiểu đến phòng y tế di.”
Đàm Hi tưởng Trần Dĩnh Kỳ sẽ phản kháng lại, nhưng không có.
Cô ta cúi đầu đáp một tiếng, nghe lời đỡ lấy Cao Hiểu Hiểu, khập khiễng đi mất. Nhìn qua thì thấy bản thân cô ta cũng bị thương nhưng vẫn cố đỡ lấy Cao Hiểu Hiểu, đủ thấy sự uy hϊếp của Thẩm Hàn với cô ta nhiều đến mức nào. Đàm Hi đột nhiên thấy tò mò, “con sâu lông xanh Smart” này ngoài thân thủ đáng nể ra thì còn bản lĩnh gì khiến người khác dè chừng vậy.
An An giúp Nhiễm Dao kiểm tra qua một lượt, còn bắt mạch rất có bài bản nữa.
Miệng Hàn Sóc kinh ngạc thành hình 0 tròn: Thật không đó? Thầy thuốc Đông y à?
Đàm Hi ném cho cô nàng một ánh nhìn: Không cần nghi ngờ, thật đó.
Hàn Sóc: An nhà ta lợi hại quá.
“Không có gì đáng lo cả, chỉ có cùi chỏ bị thương cần bằng bỏ thôi, để tớ đưa cậu đi bôi thuốc.”
Đàm Hi vung tay lên: “Được rồi, mấy cậu đi đi, để Hàn Sóc đi nói với thầy.”
Sóc nào đấy tự nhiên bị ra lệnh đi làm nhiệm vụ:...
Vốn dĩ tưởng sự việc có thể chấm dứt ở đây, ai cũng không nghĩ tới Thẩm Hàn sẽ đột nhiên ra tay,
Đàm Hi chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua bên tai liền quay sang nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cú đấm tới ngay trước mặt. Tiếng chửi bới của Hàn Sóc và tiếng kinh hộ của Chân Quả Quả cùng Phòng Tiểu Nhã liên tiếp thốt lên.
“Mẹ kiếp! Tao đập chết mẹ con sâu lông xanh nhà máy bây giờ!” Mấy câu chửi thề này là cô nàng học từ mấy cô bạn người Tử Xuyên ở hàng trước, lúc tức giận liền chửi bới lung tung lên.
Thẩm Hàn không thèm nghe, ánh mắt nhìn thẳng Đàm Hi, sắc lạnh như nó cầu.
Cú đấm thứ hai phá gió lao tới,
Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, né qua một cách khó khăn, nếu chậm một giây, chỉ sợ mặt đã bị biến dạng.
“Cô nẻ cái gì?! Có c* thì đánh một phen!”
“Xin lỗi nha, tôi là nữ, không có c”.”
*Nguyên cả câu trong bản gốc là “BfHRt4f8ff-8”, nghĩa là có giỏi thì đánh một trận. Nhưng từ đà còn có hàm ý khác là giống nòi, hay là bộ phận sinh dục của đàn ông, nên Đàm Hi cố ý nói lái sang nghĩa khác. “Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào cổ đánh lại mới thôi.” Thẩm Hàn lại ép tới, đấm thêm một cú vào bên trái, rồi một chân bên phải quét qua.
Đàm Hi nhanh bước lùi lại. Thừa lúc cô ta còn chưa thu chân về, ra đòn đánh vào sườn phải của cô ta.
Vẻ mặt Thẩm Hàn biến sắc, bỏ qua việc tấn công, quay sang né bộ phận trọng yếu đi.
Hai người vì thế mà kéo khoảng cách ra, cách nhau khoảng hai bước chân.
Một người cảm thấy hưng phấn, phấn kích; một người thì mặt trầm nước, ánh mắt sắc lạnh.
“Ha, phản xạ nhanh đấy.” Thẩm Hàn liểm khóe môi, chiến ý dâng đầy trong mắt.
Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm, không có biểu cảm nào khác.
Hai người gây ra động tĩnh không hề nhỏ, thêm việc vị trí này cũng không phải chỗ khuất, rất nhanh liền có nhiều người tới xem trò vui.
“Trời! Con gái đánh nhau kìa, hiếm thấy thiệt...” “Hai người này là ai với ai thế? Sao lại đánh nhau?”
“Tôi chỉ biết cổ tóc xanh là sinh viên trường Tài chính Trung ương, còn người kia thì không rõ.”
“Trường Đại học T đó! Ngày thứ nhất chạy việt dã 5 km, cô ta lọt top 20, nghe nói mấy ngày trước còn gây chuyện với một lính đặc công nữa.”
“Trời! Lính đặc công luôn hả?! Thật không đó? Ngầu hết chê luôn!”
“Thật không không biết, dù gì thì tớ cũng nghe người khác nói.”
“Sao không đánh nữa? Tiếp đi chứ! Lần đầu thấy đàn bà con gái đánh nhau...”
Mọi người đều bị thế trận này dọa cho sợ đến choáng váng.
“Đây là... muốn làm bị thương thật sao?” “Không phải chỉ có cào mặt, nắm tóc, nhổ nước bọt hay sao?”
“Xem ra còn máu me hơn mấy trận đánh của đám đàn ông nữa nhỉ?”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có cần báo cho huấn luyện viên biết không?”
“Cậu đi hả?”
“Đi thì đi!”
Đàm Hi chỉ né, nghiêng người tránh đòn ập tới nhưng vẫn không quên đánh lén lại, đưa tay nắm lấy tóc của Thẩm Hàn, giật mạnh xuống.
Chỉ nghe một tiếng rên la: “Đàm Hi, tao hϊếp chết con mẹ mày...”
“Đã bảo từ trước là ghét bộ lông xanh của máy rồi. Trước khi hϊếp chết tạo, mày có thể cần đi tạo mẫu tóc trước. Dù gì, máy bay giờ như vậy, tao thấy không hưng phấn lên nổi.”
“Hϊếp” ở đây chẳng phải “hϊếp” thật.
Thẩm Hàn tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Đổ mặt dày!”
Đàm Hi khẽ cười, không hề có bất kỳ dấu hiệu nổi nóng nào. Lại một cú đấm tới, mang theo sự xấu hổ và nóng giận, ánh mắt Thẩm Hàn dữ tợn, đây là muốn liều mạng rồi.
Ánh mắt Đàm Hi lóe lên, không đợi cô chạy đi, Thẩm Hàn đã ép tới, động tác khóa cổ họng nhằm thẳng về phía cổ của cô.
Vung tay ra cản, nghiêng người, ngồi xổm xuống, Đàm Hi quét một đòn từ phía sau, gọn gàng dứt khoát.
Thẩm Hàn thấy không ổn liền lộn vào hai cái tại chỗ, cuối cùng khụy một chân xuống đất, hai tay đấm người phía trước.
Tuy rằng Đàm Hi trước đó đã né qua cú bóp cổ, nhưng bả vai lại bị đối phương túm lấy, đau đớn ập tới khiến cô mặt trắng bệch.
Cảm giác đó giống như có hai mũi châm nhọn hoắt đâm xuyên qua áo ngụy trang, găm sâu vào bả vai.
Không cần phải nói, chắc chắn sẽ bị bầm tím.
Điều này cho thấy đối phương ra tay rất mạnh. Nếu cứ thế này thì cô sẽ không chịu được, cho dù có cố đi nữa thì kết quả cũng là cả hai cũng bị thương.
Đàm Hi đâu có ngu vậy!
Nhưng có cách gì khác chứ...
Còn đang suy nghĩ thì Thẩm Hàn lại tiếp tục ra đòn. Đàm Hi không thể không vực tinh thần dậy, cẩn thận đối đầu.