So về thể lực, Đàm Hi không thể so được với con sâu lông xanh này.
So về đánh đấm, tuy cô biết vài đòn đủ để cô đối phó với mấy tên lưu manh, nhưng nếu gặp người luyện võ thực thụ, vậy cũng chẳng có chỗ mà khóc ý chứ. Sớm biết sẽ gặp loại người kỳ quái thế này thì trước khi đến đây đã nhờ Lục Chinh chỉ giáo vài đòn rồi.
Nếu so sánh hai điểm trên, Đàm Hi thật sự không bằng Thẩm Hàn, nhưng cô cũng không phải không có thế mạnh.
Ít nhất, về mặt nó và tránh đòn, cổ linh hoạt hơn đối phương, và cũng điêu luyện hơn.
Vì vậy, tình hình trước mắt là vấn miễn cưỡng xem như ngang tay với nhau.
“Ghế thật! Hai cô này có luyện võ thật sao? Kia một đòn, đây một chưởng, Hoa Sơn luận kiếm à?”
“Diệt tuyệt giang thượng Mai Siêu Phong, còn xuất sắc hơn cả mấy bộ phim gần đây luôn!” “Chiều của con tóc xanh là gì vậy? Hắc hổ đào tâm hả? Hay là Hầu tử trộm đào?”
Người xem càng ngày càng nhiều, tiếng thảo luận càng ngày càng ồn ào.
Vì vậy, khi ba người Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuế xuất hiện cũng không có ai chú ý hết.
Mọi người hô hào, nhạo báng, bình luận, quên mất đây là khu huấn luyện quân sự, cũng quên mất vẫn còn sự tồn tại của sinh vật tên là “huấn luyện viên“.
“Ha, thú vị đấy!” Chu Dân nhếch môi,
Lý Khuê: “Trận này còn đáng xem hơn trận đấu của mấy thằng đàn ông.”
Phó Kiêu nhìn hai người.
Chu Dân sở mũi, thấy Phó Kiểu không có ý đi qua ngăn cản, cũng mặc kệ đứng tại chỗ không nhúc nhích, yên tâm xem kịch hay.
Chỉ thấy hai nữ sinh ở phía xa người đánh kẻ đỡ, quyền cước tới tấp, đánh đến khí thế ngất trời.
“Đứa tóc xanh lá có lại lịch gì thế?” Lý Khuê nhíu mày, “Nhìn thế đánh giống quyền cước tự do, nhưng lại có chút gì đó của boxing.” “Boxing?” Chu Dân nghe vậy thì không khỏi thốt lên nghi hoặc, lúc này mới đưa mắt rời khỏi người Đàm Hi.
Lọt vào tầm mắt là một mảng xanh lét, ha... anh ta có chút ấn tượng với cô gái này, Tài chính Trung ương hay Đại học B gì đó, nói chung là dưới sự quản lý của Phó Kiều.
Anh ta sờ cằm, bắt đầu phân tích thế đánh của cô gái này, “Đúng là có chút boxing trong đó... nhưng chủ đạo vẫn là võ thuật tự do.”
“Sinh viên trong kỳ huấn luyện quân sự này không vừa đâu.” Trong lời nói của Lý Khuê đầy hàm ý.
Chu Dân cười hả hê, đâu chỉ không bình thường, có thể nói là “Ngọa hổ tàng long” mới đúng ấy chứ?
Cô gái tóc xanh kia, nếu nói chưa từng luyện võ thuật, có đánh chết anh ta cũng không tin!
“Lão Phó, cậu nói xem có phải thông tin ở bên trên bị tiết lộ rồi không?” Nếu không làm sao giải thích nhiều sự trùng hợp đến thế? À, bên trên nói phải chọn ra lính đặc công trong trường đại học, vừa hay huấn luyện quân sự lần này có rất nhiều người có tố chất cứng cỏi, giống như lúc đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới vậy, khiến cho người khác không thể không nghi ngờ.
Phó Kiêu: “Chuyện ở bên trên, chúng ta không quan tâm được, thiên chức của người lính là phải biết phục tùng.”
Chu Dân: “...”
Phó Kiểu: “Cho dù thông tin có bị lộ ra hay không, cũng không cần biết mấy con bọ chét kia có nhảy thế nào, chỉ cần đạt được tới tiêu chuẩn tuyển chọn thì mỗi người đều sẽ tự thể hiện thần thông của mình mà thôi.”
Đã là tuyển chọn, không sợ bạn thể hiện, chỉ sợ bạn không dám thể hiện mà thôi!
Như bây giờ là tốt nhất.
“Thôi chết! Đảm Hi sắp không chịu nổi nữa rồi!” Ánh mắt Lý Khuê căng thẳng. Chu Dân định tiến lên nhưng bị Phó Kiều ngăn lại.
“Không vội, cứ chờ xem sao đã.”
Chỉ thấy Đàm Hi bị ăn một cú đánh của Thẩm Hàn. Nhưng nhân lúc đối phương còn chưa kịp lùi về cô liền giơ chân đá vào bắp chân bên phải của cô ta.
Đầu gối đột nhiên uốn cong, Thẩm Hàn không thể giữ vững được thăng bằng nữa.
Đàm Hi liền thuận thế vung nắm đấm, đấm thẳng vào ngực đối phương!
Nếu Thẩm Hàn đã nổi điên đuổi theo cắn cô, vậy cô cũng không thèm khách sáo. Vì vậy, cú đấm này dùng toàn lực.
Chỉ nghe một tiếng rêи ɾỉ, Thẩm Hàn ôm ngực lùi về sau, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra đây trên trán.
Đàm Hi thu cú đấm lại, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt. Thẩm Hàn dường như đã phải chịu một nỗi nhục rất lớn, sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt. Có người bị đánh thì mãi mãi không thể đứng lên, nhưng có người lại càng đánh càng hăng.
Rất không may, Đàm Hi gặp phải kẻ thứ hai.
“Nếu có muốn ra mặt giúp bạn mình, tôi có thể nói chắc chắn với cô rằng, không cần thiết. Bởi vì cô ta đáng đời.”
Cao Hiểu Hiểu không cần biết trắng đen đỏ xanh gì mà đã xông lên đẩy Nhiễm Dao, Hàn Sóc đẩy cô ta chỉ là có thù thì trả thôi.
“Giúp Hiểu Hiểu trả thù chỉ là một trong số các nguyên nhân.” Trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hàn nảy lên lửa hưng phấn.
Đàm Hi ngửi được ý vị không bình thường trong câu nói đó, “Có tiện nói cho tôi biết nguyên nhân bên trong không?”
Thẩm Hàn không trả lời, lại còn đổi chủ đề, “Nghe nói có rất nổi?”
Đàm Hi nhướng mày, “Cô nghe ai nói vậy?” “Người xung quanh.”
“Nói thế nào?” Thẩm Hàn xoa ngực, nụ cười lạnh: “Nói cố to gan, thể lực tốt, lại xinh đẹp.”
“Cô đố kỵ à?”
“Không, tôi chỉ muốn chứng minh, còn có người tốt hơn cô nữa.”
“Cô ư?” Đàm Hi cười lạnh.
Vẻ mặt của Thẩm Hàn tối sầm.
Đàm Hi: “Hai điểm trước thì cô có cơ hội đó. Nhưng điểm thứ 3 thì... chắc không có cửa đâu.”
Điểm thứ 3?
Lông mày Thẩm Hàn nhíu chặt lại, to gan, thể lực tốt, xinh đẹp?
Vì vậy ý Đàm Hi chỉ là...
“Cô chửi tôi xấu?!” Thẩm Hàn xù lông.
“Nguyên cái đầu xanh lè xanh lét, cô thấy mình xinh đẹp thật đấy à?”
“Đây gọi là mốt!”
“Ồ, thì ra mốt mới là đội nón xanh”, thế thì đúng là trào lưu mới thật, nhưng là trào trong trào phúng.”
*Đội nón xanh: Ý chỉ người bị chồng hoặc vợ đi nɠɵạı ŧìиɦ.
“Có!”
Cằm của Đàm Hi hơi hếch lên, vô cùng đắc ý. Ánh mắt Thẩm Hàn tối sầm, cố nhịn sự đau đớn truyền ra từ lồng ngực, lại một lần nữa vung nắm đấm lên.
Đàm Hi đã có phòng bị từ sớm, xoay người một cái, vọt ra sau lưng cô ta, khóa cùi chỏ trái lại, dùng ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa của tay phải đồng thời bấu chặt hai bên cùi chỏ của cô ta. Ngón cái ở ngoài, ngón trỏ, ngón giữa ở trong, bấu vào giữa khớp xương, dùng lực kéo xuống, đồng thời tay trái nắm cánh tay của Thẩm Hàn đẩy ra trước!