5 phút nhanh chóng qua đi, huấn luyện viên ra lệnh tập hợp.
Chỉnh đội hình xong, Chu Dân nói: “Tiếp theo, chúng ta tập quần thể quyền”...”
* Quần thể quyền: Động tác võ thuật theo tổ đội.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, dường như huấn luyện kiểu ma quỷ của ngày đầu tiên chỉ là ảo giác mà thôi.
Đàm Hi lại không thể bình tĩnh được.
Bởi vì đây là ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày xử lý. Cũng tức là trong hôm nay sẽ có kết quả chuyện Hoàng Liên. Lúc này đây, ở Tân Thị xa xôi, Trình Vũ vừa làm việc vừa đợi điện thoại.
Hứa Nhất Sơn gõ cửa tiến vào, “Luật sư Trình.”
“Mời ngồi.” “Phía Đàm tổng có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời không có tin tức gì.”
“Nhưng hôm nay là ngày cuối kỳ hạn rồi...”
“Trời còn chưa tối, đợi thêm nữa đi.”
“Ů.”
Vì vậy, khi tất cả nhân viên của Thịnh Mậu đều quẹt thẻ tan ca, Hứa Nhất Sơn và Trình Vũ vẫn không có ý định ra về.
Tạ Văn Ty: “Sắp 17 giờ rồi, anh Hứa không về sao?”
“Vẫn còn một số việc chưa xử lý, làm xong rồi mới về.”
“Vậy chúng tôi đi trước, mai gặp.”
“Mai gặp.”
Cùng lúc đó, trụ sở huấn luyện Tây Bình.
Ăn xong cơm tối, mọi người từ nhà ăn quay trở về ký túc xá.
Nhiễm Dao và An An đi đằng trước, Hàn Sóc và Đàm Hi đi cách phía sau hai bước. “Em gái này, có phải hôm nay không?” “U.”
“Chưa có chút động tĩnh nào à?”
Đàm Hi lắc đầu: “Không biết.”
“Bọn họ đều làm việc trong quân đội, liệu có thể nào sẽ bao che cho Hoàng Liên không?”
Đàm Hi nhíu mày, trong lòng cô cũng không chắc chắn đối với việc này.
Chuyện của Hoàng Liên, nhìn từ bên ngoài là rất rõ ràng rồi, nhưng thực tế lại dính líu tới bộ đội đặc công, đến người ở cấp Thiếu tướng cũng nhúng tay vào, dưới sự kiên trì của cô, còn khiến một Trung tướng phải tham gia. Nói như vậy, chuyện có đơn giản đến mấy, cũng trở nên không đơn giản.
“Trời còn chưa tối, cho thêm một chút đi.”
Hàn Sóc mím môi, ánh mắt đầy vẻ lo âu.
Theo lẽ mà nói, chuyện này cô cũng không thoát khỏi liên quan. Dù gì vòi nước chữa chảy là do cố ném qua, miệng vòi cũng do Cô tự tay mở ra.
Nhưng vì Đàm Hi một mình gánh hết, bảo vệ cô thoát khỏi chuyện này. Hàn Sóc vừa cảm động, cũng không ngừng cảm thấy áy náy.
“Đàm Hi.”
Hai người dừng lại, quay đầu, Phó Kiêu đi tới.
“Huấn luyện viên có việc gì không ạ?”
“Đi theo tôi.”
Trong mắt Đàm Hi có vẻ u ám, ném cho Hàn Sóc ánh mắt trấn an, “Vâng.”
Vẫn là căn phòng họp đó.
Phó Kiểu đưa cô vào trong, “Vào đi.”
“Cùng vào?”
“Không, chỉ mình em thôi.”
Trong lòng Đàm Hi liền thắt chặt, đôi mắt híp lại: “Ý gì?”
Phó Kiểu nhìn cô thật sâu: “Tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong anh ta quay lưng rời khỏi.
Tự giải quyết cho tốt?
Anh ta muốn nói gì?
Đàm Hi nghĩ không thông, nhưng câu trả lời gần trong gang tấc, chỉ cần... đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Hít thở sâu, đưa tay đặt lên cửa, đẩy mạnh một cái, không có bất kỳ tạp âm nào
Cửa mở ra.
Vầng sáng ấm áp của bóng đèn chân không phủ khắp căn phòng. Căn phòng vuông vắn trống rỗng. Giữa phòng đặt một chiếc ghế, đối diện cái bàn dài ở phía bên kia chỉ có một người đang ngồi. Lý Thiệu Giang.
“Đến rồi.” Giọng uy nghiêm lạnh lùng, người đàn ông ngẩng đầu lên, chỉ về chỗ ngồi trống ở đối diện, ra vẻ bố thí, “Mời ngồi.”
Đàm Hi không nhúc nhích, ánh mắt lạnh tanh.
Lúc này, cô lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, tự dưng sinh ra một loại cảm giác “thản nhiên“.
Nhiều lúc, đầm rồng hang hổ không đáng sợ. Điều đáng sợ là bạn cho rằng phía trước phủ đầy gai nhọn, đến gần xem, phát hiện ra là một thảm hoa xinh đẹp, đang thưởng thức cảnh đẹp thì lại có một con mãng xà xông ra, há miệng to như cái chậu máu...
Đàm Hi vẫn cảm thấy còn may mắn, đối phương thuộc tuýp người về trước.
Nếu biết có nguy hiểm thì tự khắc biết phải cẩn thận.
Sống trong tu lo, chết trong an nhàn.
“Ngồi thì bỏ đi, lãnh đạo có gì muốn nói, xin mời.”
“Ngồi xuống mới có thể từ từ nói chuyện.” “Thứ nhất, tôi đến để nghe kết quả, không chiếm nhiều thời gian. Thứ 2, vị trí này tôi không thích, rất không thích. Thứ 3, tối không phải tội nhân, không cần ngồi vào chỗ có vị trí cổ độc như với tư thế tiếp nhận sự xét xử của ngài như vậy.”
Lý Thiệu Giang khẽ cười, “Có lúc, ngồi hay không ngồi, không có sự lựa chọn.”
“Vậy sao? Nếu tôi thà chết không ngồi thì sao?”
“Người trẻ tuổi, không nên treo từ chết trên đầu môi.”
“Người thì phải chết thôi, vì vậy chết cũng có cái giá của nó, không thể lỗ vốn được.”
Mí mắt của Lý Thiệu Giang giật mạnh.
Cô ta đang ám chỉ cái gì?
Cá chết lưới rách sao?
Hay là đã chuẩn bị sẵn tâm lý chó cùng rút giậu, kéo người khác xuống nước?
Cho dù điểm nào đi nữa, đều khó giải quyết.
“Cô tưởng, cô có cơ hội đó sao?” Đàm Hi nhướng mày: “Đương nhiên. Ngài tưởng tôi chỉ có cái đầu nóng, nông nổi nhất thời sao? Nếu tôi đã biết có ngày hôm nay thì đã nghĩ đến các tình huống có thể xảy ra, ví dụ như tình huống trước mắt?”
“Hừ!” Ánh mắt Lý Thiếu Giang lãnh đạm, “Tuổi còn nhỏ, miệng lưỡi không nhỏ tí nào!”
“Điều này không liên quan đến tuổi tác, phải xem có dám hay không, ngoài ra phải xem lòng dạ có đủ cứng hay không nữa.” Đàm Hi không chịu thua thiệt.
Lý Thiệu Giang bỗng yên lặng.
Đàm Hi lại càng ung dung, “Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn ước định. Chẳng phải lãnh đạo nên thông báo kết quả xử lý thế nào rồi sao?”