“Kết quả xử lý?” Lý Thiệu Giang hỏi ngược lại, ánh mắt có phần tàn nhẫn, “Cô tưởng sẽ có kết quả thế nào chứ?”
“Đương nhiên là kết quả công bằng công chính rồi.” Đàm Hi khẽ cười, “Trong lòng tôi, quân nhân phải dũng cảm gánh chịu, không thiên vị. Ngài thấy sao?”
Lý Thiệu Giang không nói gì, nắm tay phút chốc siết chặt.
Hay cho cầu cống bằng công chính, không thiên vị!
Ông ta hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng: “Nói cho cùng, cô và đồng chí Hoàng Liên không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là hiểu lầm thôi, có cần phải nháo thành thế này không?”
“Hiểu lầm thôi?” Đàm Hi thở dài, “Nếu cái giá của hiểu lầm này là mạng sống, vậy không chỉ là hiểu lầm nữa rồi. Ngài có thể cho là như vậy, nhưng tha thứ cho tôi không dám đồng ý bừa được.” “Bạn học Đàm, sự việc không nghiêm trọng như cô nói đấy chứ?” Giọng nói mang theo vài phần uy hϊếp.
“Sao lại không?” Đàm Hi coi như không nghe hiểu, “Thiếu tá Hoàng muốn gϊếŧ tôi, nếu không phải tôi phản xạ nhanh, e là giờ này đã trở thành một cỗ thi thể rồi.”
“Hoàng Liên sẽ không làm thế!” Lý Thiệu Giang không khỏi cao giọng, xem ra đã tức giận lắm rồi.
“Ngài nói cô ta không thì không sao? Chuyện không xảy ra, ai biết được?”
“Nếu đã không xảy ra, cô có bằng chứng gì mà nhất quyết cho là Hoàng Liên muốn gϊếŧ có chứ?!”
Đàm Hi lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, “Xem ra ngài không hiểu những gì tôi trần thuật ba hôm trước. Không sai, Hoàng Liên không có ý gϊếŧ người, ai cũng không biết, nhưng tôi sợ mà, vì vậy mới mạnh mẽ phản kích.”
Đấy là cãi chày cãi cối, muốn biến trách nhiệm làm Hoàng Liên bị thương thành tự vệ. Thực tế chứng minh, Đàm Hi thật sự đã làm được.
“Hiện giờ, điểm mấu chốt chính là thiếu tá Hoàng không phân rõ đen trắng xanh đỏ gì mà đã sử dụng bạo lực tại ký túc xá nữ, có phải đã vi phạm quy định của bộ đội và quy tắc của quân nhân hay không?”
Lời này nói ra liên tẩy trắng bản thân một cách sạch sẽ, đẩy Hoàng Liên vào hố sâu thật sâu.
Đây cũng là điều khiến Lý Thiệu Giang bất lực nhất.
Đánh người và ra tay đều không quan trọng, cách làm của Hoàng Liên có hợp tình hợp lý hay không mới là tiêu điểm của cuộc tranh luận này.
Kết quả sau cùng cho biết, Hoàng Liên đích thật quá nông nổi.
Trong tình huống này, nếu Đàm Hi có thể rộng lượng, tỏ vẻ không muốn truy cứu, vậy thì sự việc dễ xử lý nhiều.
Vì vậy, mới có cảnh Lý Thiệu Giang gặp riêng Đàm Hi như thế này. “Nếu cô đã không bị thương, tự vệ thành công, việc này xem như không cần truy cứu!” Khẩu khí của Lý Thiệu Giang rất cương quyết.
Đàm Hi khẽ cười, “Lãnh đạo, đã có người nào nói với ngài rằng cái dáng vẻ cưỡng từ đoạt lý của ngài vô cùng... đáng ghét chưa
nhỉ.”
“Đàm Hi! Đừng có không cần thể diện.”
“À, tôi có thể xem lời nói này của ngài là lời uy hϊếp không? Không phải nói vì dân phục vụ là tín ngưỡng của quân nhân sao. Thì ra quân nhân cũng chỉ biết làm ra những chuyện hù dọa người dân mà thôi. Hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt.”
“Co!”
“Còn nữa, Hoàng Liên suýt chút nữa đánh gãy mũi tối, tại sao tôi không được truy cứu chứ? Trong mắt của ngài, tôi giống như Thánh mẫu Bạch Liên Hoa à? Có thể tùy thiện tha thứ như thế được ư?”
Lý Thiệu Giang tức đến mặt mày xanh lè, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt. Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, “Giờ ngài ngồi ở đây, gặp riêng tôi, chẳng qua là chỉ là muốn tôi chủ động nói ra việc không truy cứu trách nhiệm của Hoàng Liên, để cô ta có thể bình an vượt qua kiếp này. Nhưng thái độ của ngài... thật sự khiến người ta khó chịu đến cực điểm. Nhờ người thì cũng phải có thành ý của nhờ người! Rất tiếc, tôi không thấy điều đó trên người ngài.”
“Nhờ người” - Hai chữ này giống như bạt tai tát mạnh vào mặt của Lý Thiệu Giang, không chỉ đau mà còn khiến người ta xấu hổ và giận dữ.
Không sai, ông ta định thông qua Đàm Hi, giảm nhẹ tội của Hoàng Liên.
Vốn dĩ tưởng chuyện này dễ dàng hơn bao giờ hết, không ngờ lại vấp phải sự chống cự mạnh mẽ.
Không chỉ vậy, đối phương còn nhận ngay ra mục đích của ông ta, cười nhạo ông ta với thái độ trên cao nhìn xuống!