Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu có dấu hiệu nổi giận của Lý Thiệu Giang, Đàm Hi cướp lời trước một bước, hỏi...
“Ngài tự hẹn tôi ra nói chuyện riêng, Trung tướng Tần và quân y Đặng biết không?” Tuy đối phương hết sức che giấu, nhưng ánh mắt vẫn bất giác lộ ra.
Trong lòng Đàm Hi hiểu rõ, nụ cười ung dung.
“Xem ra không biết rồi.”
“Hoàng Liên nhất thời nông nổi mới có quyết định sai lầm như vậy. Cô nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận sao?” Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, vẻ mặt lạnh thấu xương.
Không hổ danh là “lãnh đạo” chức vị cao lâu năm, khí thế toàn thân phát ra, chỉ riêng đôi mắt giả uy hϊếp và quyết đoán đó đã đủ khiến người ta sợ hãi.
May là Đàm Hi gan to, da mặt đủ dày, nếu không sớm đã bị dọa đến vãi ra quần, làm gì có cơ hội mở miệng nói chuyện chứ? “Mỗi người đều có trách nhiệm với việc làm của bản thân. Tôi chỉ trình đơn tố cáo theo đúng trình tự thối, còn xử lý thế nào, không phải phạm vi tối can thiệp được. Thay vì ra tay ở chỗ tôi, chi bằng ông trực tiếp đi đàm phán với những người xử lý việc này còn hơn.”
Đường đường chính chính, không chút sơ hở nào!
Lý Thiệu Giang sao lại không biết chứ, tìm đến những người ở bên trên có hiệu quả hơn khuyên Đàm Hi, nhưng tiền để là bên trên chịu gật đầu!
Ông ta đã thử qua rồi, nhưng lại không được chấp nhận.
Nếu không, sao ông ta lại nhắm đến Đàm Hi chứ?
“Người trẻ tuổi, không bằng cô hãy xem xét lời đề nghị của tôi, tương lai ở... tôi cũng có thể giúp cố.”
Ò...
Ở cái gì?
Lý Thiệu Giang không nói rõ ràng, Đàm Hi hơi sững ra, “Ngài muốn nói gì?” Ông ta nhìn cô chằm chằm, “Nhiều lúc, giúp người chính là giúp mình.”
Cái này là muốn nói điều kiện, mua bán làm ăn sao?
Đàm Hi khẽ cười: “Tôi không cho rằng ngài có thể giúp được tôi điều gì.” Thẳng thắn, liều lĩnh.
Cô có con át chủ bài của riêng mình rồi, không cần thêm ân huệ tình người của Lý Thiệu Giang làm gì. Nếu đã có cái tốt hơn, đương nhiên không xem những lợi ích nhỏ” ra gì.
Nếu nói về mối quan hệ trong quân đội, Lục Chinh, Thời Cảnh có chỗ nào không mạnh hơn ông ta chứ?
Đàm Hi đích thật có vốn liếng để làm bửa.
Nhưng trong mắt của Lý Thiệu Giang lại trở thành “không biết phải trái” và “không biết trời cao đất rộng”!
Nghĩ xem, đường đường một Thiếu tướng như ông ta, địa vị cao như vậy mà lại bị một con nhỏ làm nhục đến nước này, “Miệng lưỡi cứng thế nào cũng phải có mức độ, quá tự tin sẽ trở nên tự phụ!” Đàm Hi chẳng thèm ngó ngàng, dửng dưng như cũ.
Lý Thiệu Giang chợt cảm thấy bất lực, mua bán cũng phải người tình ta nguyện. Đối phương đã tỏ ra không cần, dù cho ông có nói ngon ngọt thế nào, phân tích thiệt hơn thế nào, nhưng cuối cùng cũng không được gi.
“Chắc cô biết lý do của đợt huấn luyện lần này, tôi có thể giúp cô có được điều mong muốn.”
Ánh mắt Đàm Hi lóe sáng, “Điều tôi muốn?”
Lý Thiệu Giang đã nói đến thế này rồi mà thấy cô vẫn cứ làm bộ làm tịch, đột nhiên giận sôi gan, “Người trẻ tuổi có suy nghĩ, có chủ kiến cũng dễ hiểu, nhưng bướng bỉnh không nghe lời, trong mắt không có ai thì không được! Người xưa nói, phải chừng mực, hăng quá mất khôn.”
Lần này Đàm Hi thật sự rất oan ức.
Cô cũng chẳng hiểu gì, ok?
Nhưng cơ hội để thăm dò tốt như thế, cô không thể bỏ qua. Khóe miệng cố cong lên, mặt vô tội: “Lời này của ngài...” Cô dừng lại một lúc, “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu.” Nhưng mà lại có người không tin: “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, cô cũng không cần phải nói lời lòng vòng với tôi làm gì.”
Đàm Hi cười không nói.
Lý Thiệu Giang gắt gỏng: “Cố sắp đặt muôn phương ngàn kế như vậy, chẳng phải muốn được trổ hết tài năng trong lần tuyển chọn cuối cùng sao?”
Tuyển chọn?
Ánh mắt Đàm Hi lóe lên.
Lý Thiệu Giang thấy cô có vẻ xiêu lòng, tiếp tục dụ dỗ: “Từ việt dã 5 cây số đến nhân cơ hội đạp đổ Hoàng Liên, sau cùng không ngừng buông lời truy cứu trách nhiệm, nói cho cùng, chẳng qua là mượn cớ làm nổi bật bản thân, tăng thêm cơ hội trúng tuyển, mặt khác cũng để cho huấn luyện viên nhìn mình với con mắt khác. Tất cả những ý đồ này đều rõ như ban ngày!” “Cho nên?” Đàm Hi nhướng mày, nhìn thẳng vào đối phương. Trong đầu hiện lên các suy đoán, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ. “Tôi có thể đảm bảo cô có thể vào bộ đội đặc công.”
What?
Bộ đội đặc công?!
Cái quỷ quái gì đây?
“Chỉ cần có đồng ý xin tha cho Hoàng Liên, tôi sẽ toại nguyện cho cô.” Lý Thiệu Giang nghiêm túc đưa ra lời đề nghị giao dịch.
“Đợi đã! Tôi nói muốn gia nhập vào bộ đội đặc công lúc nào hả?”
Lý Thiệu Giang không kìm được cười nhạt, đã lúc này rồi còn giả bộ gì nữa?
“Cái gì cô cũng ra mặt đứng đầu, thậm chí không tiếc chà đạp Hoàng Liên để thể hiện bản thân. Nếu không phải vì muốn gia nhập vào bộ đội đặc công thì hà tất phải tốn bao công sức như thế làm gì chứ?”
Đàm Hi bừng tỉnh.
Nghĩ đến Hứa Trạch với một thân quyền cước thâm tàng bất lộ, rồi kẻ địch vô cớ Thẩm Hàn... Thì ra là vậy! Lần huấn luyện này là để tuyển chọn bộ đội đặc công!
Khó trách mấy nhân vật cấp Trung tá như Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuê lại tự mình xuống đảm nhiệm chức giáo viên huấn luyện, còn vô cùng nghiêm khắc, không chịu bỏ qua.
Lúc Đàm Hi biết quân hàm của bọn họ thì đã từng cảm khái một phen, bảo là quân đội dùng người không đúng chỗ, để ba vị Trung tá phụ trách huấn luyện cho sinh viên.
Không ngờ mà...
Lý Thiệu Giang thấy biểu hiện của cô khác thường, trong lòng lo lo, thầm nghĩ tiêu rồi.
“Cô... không biết sao?”
“Bây giờ thì biết rồi.”
“Phải cảm ơn ngài đã cho tôi biết tin động trời này. Hình như ai cũng bị giấu không biết việc này. Tôi có nên làm chuyện tốt, thông báo mọi người không nhỉ?”