Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 451



Chương 451

Đưa con dao trong tay cho cô, anh ta lập tức leo lên cửa sổ, nắm lấy thanh sắt bên cạnh, sau đó rất nhanh leo ra ngoài.

Tuyệt buộc dây thừng thật chắc chắn vào một cây cột thép trên đỉnh tháp, cầm một đầu, nằm nhoài trên đỉnh lâu đài, thả dây thừng xuống: “Đến đây.”

Bảo Ngọc vội vàng xoay người lại, đỡ Ngọc Diệp dậy: “Ngọc Diệp, còn chịu được không?”

“Bảo Ngọc, nghe tôi nói, cô trước…”

“Ngọc Diệp!” Bảo Ngọc nghiêm mặt: “Bây giờ không phải lúc nói những điều này, Tiểu Hải vẫn đang chờ cô trở về đấy.”

Nét mặt Ngọc Diệp khẽ thay đổi, nghĩ đến Tiểu Hải, lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta, sau khi có hi vọng mới phát hiện, ý nghĩ muốn gặp cậu lại mãnh liệt đến vậy.

Không cho Ngọc Diệp có cơ hội đổi ý, Bảo Ngọc kéo một đầu dây thừng, buộc vào trên lưng Ngọc Diệp.

“Bảo Ngọc…” Ngọc Diệp lo lắng nhìn cô: “Cô sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Bảo Ngọc mỉm cười, chắc chắn nói: “Đương nhiên, không gặp được Tiêu Mặc Ngôn, sao tôi có thể nhẫn tâm để mình xảy ra chuyện chứ?”

Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Tuyệt khẽ lóe lên vẻ khác thường, mang theo đầy máu tanh.

Sau khi buộc chắc dây thừng, Bảo Ngọc ra hiệu cho Tuyệt kéo Ngọc Diệp ra ngoài.

Ngay khi hai chân Ngọc Diệp rời khỏi cửa sổ, quần áo che trên lan can đột nhiên bị đẩy ra, rơi xuống đất. Bảo Ngọc đột nhiên xoay người, nhìn thấy cỏ Nam Cực từ nơi đó luồn vào, vòi của nó bò về phía cô…

Bảo Ngọc cố kiềm nén xúc động muốn hét lên, mím chặt môi, trong tay nắm chặt dao găm, nhìn chằm chằm sinh vật đáng sợ trước mặt. Cô không để cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô sợ sau khi Tuyệt nghe thấy sẽ vứt bỏ Ngọc Diệp, quay lại cứu cô.

Không hiểu vì sao, cô lại có suy nghĩ như vậy.

Người đàn ông kia, lúc nào cũng lộ ra bóng dáng của Tiêu Mặc Ngôn kiếp trước, cô không hề nghi ngờ rằng anh ta sẽ không chút do dự mà đến cứu cô. Đối với sự cố chấp của cô, giống như là một điều bất ngờ bên trong bản tính tàn nhẫn của anh ta, thẳng thắn mà nói, cô cũng không bài xích. Không phải là cô ham sống, mà chính là, không ghét loại cảm giác đối xử với cô như lúc ban đầu này… Có lẽ, cô cũng có nhớ nhung.

Khi vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Tuyệt, cô sẽ không kịp chờ đợi muốn biết rõ, anh ta là ai, anh ta là nhân vật đóng vai gì trong cuộc đời cô? Nhưng bây giờ, cô lại không muốn biết nữa.

Làm rõ thì thế nào? Tình yêu của cô, không cách nào có thể biến thành công cụ bồi thường tổn thất.

Nghe thấy Ngọc Diệp đã bò lên trên đầu tháp, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô có thể cho Tiểu Hải một câu trả lời thỏa đáng rồi.

Màu xanh biếc liên miên hiện ra trước mắt, cô bắt đầu cảm thấy chán ghét màu sắc của sức sống hừng hực này rồi.

Mấy ngày nay, cô chưa bao giờ muốn gặp Tiêu Mặc Ngôn như bây giờ, dù chỉ là liếc mắt thôi cũng được. Nói cho anh biết, lần này, không phải là cô cố ý…

Tuyệt kéo Ngọc Diệp lên, lập tức cởi dây thừng bên hông cô ta.

“Sau khi Bảo Ngọc an toàn, tôi sẽ từ từ tính toán nợ nần của chúng ta!” Ngọc Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt này, mặc dù giống Đường chủ nhà cô ta như đúc, nhưng cô ta lại nhận ra, anh ta chính là người đàn ông đánh cô bị thương tại Thủy Liệu Quán! Nhất là khi đến gần, trên người anh ta không lúc nào không tản ra hơi thở tà ác, thân là sát thủ, Ngọc Diệp đã quá quen thuộc!