Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 452



Chương 452

Người chính là như vậy, có thể quên người đối xử tốt với ngươi, nhưng lại vĩnh viễn không thể quên được người làm tổn thương mình.

Tuyệt hơi ngước mắt lên, nhếch mày, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Có thể sống sót rồi nói sau.” Cầm dây thừng, xoay người lại nằm nhoài trên đỉnh lâu đài, thăm dò nhìn vào gian phòng giam kia: “Bảo Ngọc…”

Vào thời khắc đó, đột nhiên trái tim như bị rớt xuống.

Bên trong phòng giam đã bị cỏ Nam Cực bao phủ, duy chỉ có Bảo Ngọc là không thấy đâu…

“Bảo Ngọc!” Tuyệt gầm lên một tiếng, phảng phất như chọc thủng cổ họng, chưa bao giờ giác quan toàn thân anh ta lại có loại hoảng sợ chấn động như vậy.

Không hề có chút do dự nào, anh ta từ cửa sổ bò vào. Đứng trong phòng, đối mặt với màu xanh biếc ác ma đó, quả quyết giang hai cánh tay, không nhúc nhích.

Toàn bộ dây leo cỏ Nam Cực đều chuyển về phía anh ta, ánh mắt ngông cuồng càn rỡ của Tuyệt không thay đổi, đáy mắt lại lướt qua một tia chết chóc.

Từng cái dây leo xanh biếc từ từ bò đến, từng chút từng chút quấn vào hai chân anh ta, rồi đến hai tay, sau đó là eo, rồi đến ngực, cuối cùng là cổ, tận đến khi quấn chặt toàn thân anh ta. Đột nhiên, kéo anh ta ngược lại, nhanh chóng lôi về phía cửa.

Một tay Ngọc Diệp tóm lấy dây thừng, nửa người nhô ra, không thể nào tin nổi tất cả những gì xảy ra bên trong mà cô vừa nhìn thấy.

Tuyệt này, rốt cuộc trong lòng nghĩ thế nào, lại có thể vì Bảo Ngọc mà không cần cả tính mạng?

Bảo Ngọc!

Bỗng nhiên Ngọc Diệp giật mình tỉnh lại, mặc dù xương cốt cả người đang đau nhức như tan ra thành từng mảnh, nhưng cô ta vẫn cắn răng kiên trì, muốn từ cửa sổ đi vào cứu Bảo Ngọc.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng may bay trực thăng, từ xa đến gần, giờ phút này nghe được âm thanh đó, lại giống như nghe được âm thanh của tự nhiên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngọc Diệp ngẩng đầu hết cỡ, nhìn hai chiếc máy bay trực thăng từ xa xa bay đến, cuối cùng xoay quanh trên đỉnh của lâu đài đá, cabin mở ra, hai chiếc thang dây được thả xuống, có hai người nhảy xuống.

“Ngọc Diệp!” Thạch nhìn người đang nằm nhoài rìa đỉnh lâu đài, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng bình thản xuất hiện vẻ chấn động, bước vội đến, cẩn thận đỡ cô ta dậy, khi nhìn thấy vết thương trên người cô ta, lông mày nhíu chặt: “Là anh ta làm?”

Nhìn thấy người mình, thậm chí Ngọc Diệp không có thời gian thể hiện tâm trạng kích động của mình, bắt lấy Thạch, khàn giọng nói: “Bảo Ngọc ở trong lâu đài, mau đến cứu cô ấy!”

Đứng sau lưng Thạch, đôi mắt thâm trầm của Tiêu Mặc Ngôn bị che lấp bởi tầng tầng hung ác, nghe thấy tin tức của Bảo Ngọc, quanh người như thổi lên gió lốc màu đen, khuôn mặt dữ tợn giống như ác ma, tính xâm lược không cụ thể, nhưng lại có thể hủy diệt trời đất, đó là tàn bạo, điên cuồng, hung ác tuyệt đối khiến cho người khác nhìn mà run rẩy.

Không suy nghĩ nhiều thêm dù chỉ chút ít, một tay Tiêu Mặc Ngôn chống vào mép thành, cả người trượt nhanh xuống dưới.

“Chờ đã!” Trên đỉnh đầu, là giọng nói vô cùng mạnh mẽ của ông Hình , ngay cả tiếng kêu của cánh quạt máy bay cũng không át được: “Thứ đồ chơi kia sợ lửa!” Nói xong lập tức ném một chiếc túi màu đen cho anh, Tiêu Mặc Ngôn tiếp, lấy súng phun lửa bên trong ra, sau đó cũng không quay đầu mà nhảy vào trong cửa sổ.

Thạch đưa Ngọc Diệp vào trong trực thăng, để chị Điềm chăm sóc, anh ta thì trang bị đầy đủ theo sát Tiêu Mặc Ngôn vào trong lâu đài.

Cảm nhận được có sinh mệnh tồn tại, dây leo hai bên lập tức bò đến, trăm phương ngàn kế muốn quấn lên hai người. Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu rõ cỏ Nam Cực mà ông Hình nói rốt cuộc là loại thực vật biến thái đến nhường nào! Cũng chỉ có tội phạm trong chiến tranh thế giới thứ hai mới muốn làm loại thí nghiệm kinh khủng này!

Một dây leo đã quấn lên chân Tiêu Mặc Ngôn, anh lạnh lùng ghìm súng, phun ra một chùm lửa dài chừng hơn mười mét về phía trước, đốt cho cỏ Nam Cực ở hai bên không ngừng lui lại, vô cùng e sợ, cành lá bị đốt lập tức cháy thành tro tàn, phát ra tiếng ‘xèo xèo’ quỉ dị. Dù là Thạch đã từng gặp rất nhiều màn gió tanh mưa máu, nhìn thấy tượng trước mắt, trái tim cũng không nhịn được mà đập thình thịch.