Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 453



Chương 453

Hai người từ tầng ba đi thẳng đến bậc thang, theo bậc đi xuống tầng hai, khi nhìn thấy nước biển phía dưới, Thạch nheo mắt lại, súng phun lửa trong nước sẽ mất tác dụng, nếu như nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị thứ này quấn chặt.

Anh ta ngẩng đầu: “Cậu Tiêu…” Lại nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn đã tháo hết vật nặng mang trên người.

“Cậu ở đây.”

Thạch nghiêm mặt: “Không được!”

Tiêu Mặc Ngôn buộc súng phun lửa vào bên hông, trong tay nắm chặt dao găm, ngước mắt nhìn anh ta, mặc dù trên mặt không có biểu cảm, nhưng Thạch lại có thể ngầm hiểu ý nghĩa trong đó. Anh là muốn giao Hải Thiên Đường cho mình…

Thạch run lên: “Cậu Tiêu, tôi không thể để cậu đi một mình!”

“Đó là mệnh lệnh của tôi.” Tiêu Mặc Ngôn nói xong ‘bịch’ nhảy vào trong nước, một câu căn dặn dư thừa cũng không để lại.

“Cậu Tiêu…”

Anh vừa vào trong nước, dây leo từ xung quanh tựa như rắn độc, từ bốn phương tám hướng chui ra muốn quấn lên người anh, Tiêu Mặc Ngôn vung dao trong tay, chặt đứt cỏ Nam Cực bò đến gần, lại có một dây leo khác siết chặt lấy tay, anh lập tức bị nó kéo đi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.

Tốc độ của những dây leo này thật nhanh, kéo Tiêu Mặc Ngôn xuống một tầng!

Tiến vào con đường hẹp dài kia, bên trong đều bị cỏ Nam Cực bao trùm, nhất là cửa vào, dây leo chi chít chặn lại vô cùng chặt chẽ, giống như có ý ngăn cản nước biển tiến vào. Nước bên trong ngày càng ít, không khí vô cùng đầy đủ, hẳn là do những thức vật này nhả ra.

Trong tay Tiêu Mặc Ngôn nắm chặt dao, bị lôi vào trong căn nhà kính trồng hoa kia, nước biển như bị hấp thu hoàn toàn, trong không khí chỉ còn lại mùi vị tanh mặn. Trên mặt kính xung quanh nhà kính trồng hoa, toàn bộ đều là cỏ Nam Cực bò chi chít, tạo thành một không gian kín kẽ màu xanh biếc, đỉnh đầu là gậy huỳnh quang màu xanh lam, phát ra ánh sáng màu lam yếu ớt.

Tất cả hoa cỏ đua nhau nở rộ trước kia đã không còn tồn tại từ lâu, đều bị cỏ Nam Cực cắn nuốt hết sạch. Chính giữa nhà kính trồng hoa là một rễ cây màu xanh biếc đường kính chừng mười mét, những dây leo màu xanh là từ trên người nó mọc ra, nó giống như là trái tim, lại càng giống như đại não, chỉ huy dây leo hành động.

Một người đàn ông mặc áo đen đứng trên rễ cây này, đang dùng dao găm sắc bén cắm vào trong cơ thể của nó.

Trong chớp mắt nhìn thấy anh ta, đáy mắt Tiêu Mặc Ngôn chấn động, nhưng cũng chỉ là trong không phẩy mấy giây ngắn ngủi, lập tức được thay thế bằng sát ý điên cuồng, hai con ngươi bao trùm vẻ máu tanh đỏ rực! Động tác của anh rất gọn lẹ chặt đứt cỏ Nam Cực đang quấn vào người mình, lấy súng phun lửa ở bên hông ra, bắn phá mạnh mẽ vào mảng lớn màu xanh biếc trước mặt.

Tiếng ‘xèo xèo’ vang vọng không dứt bên tai.

Rõ ràng Tuyệt cũng chú ý đến người phía trước, đối mặt với gương mặt giống mình như đúc này, anh ta vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt: “Cô ấy ở bên trong.”

Một câu lập tức khiến cả người Tiêu Mặc Ngôn lạnh lẽo.

Lại cũng không kịp nhớ đến việc tính sổ với người này, anh cầm súng phun lửa về phía cái cây kỳ quái thô to không hợp lẽ thường kia.