Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 683



Chương 683

Trương Thanh Đình cũng không nói chuyện, đường cong khuôn mặt cứng ngắc, môi cũng mím lại.

Sức lực anh rất lớn, nắm chặt cánh tay cô, như sắp bóp gãy, cả người đều lộ ra d*c vọng chiếm hữu cực mạnh, phóng thích nỗi sợ hãi trong đáy lòng cô.

Vy Hiên giằng ra, hai người cẩn thận duy trì cân bằng nhiều năm như vậy, cuối cùng bị d*c vọng đáng sợ này đánh vỡ.

Trương Thanh Đình nhét cô vào trong xe, cửa xe đồng thời đóng lại.

“Anh Đình!” Mặt Vy Hiên trắng bệch, run rẩy gọi anh: “Đừng để em sợ anh nữa, được không?”

Hai tay Trương Thanh Đình nắm chặt vô lăng, có thể thấy, cũng rất áp chế.

Lúc anh tiếp xúc với đôi mắt muốn bỏ chạy của cô, tất cả đều thay đổi.

“Vy Hiên, anh không muốn tổn thương em.” Anh đau khổ cúi đầu: “Nhưng có một số thứ, không phải anh có thể khống chế…”

Đột nhiên, anh lại ngẩng đầu: “Anh biết, nếu anh còn không làm gì, anh sẽ mất em!”

Từ ngày Tập Lăng Vũ xuất hiện, anh mơ hồ có cảm giác như vậy, người xem thường sinh mạng phóng khoáng không bị trói buộc này, sẽ cướp cô đi!

Anh không thể đợi nữa.

Xe khởi động, rất nhanh đã biến mất trong đêm say ngủ.

***

Trên bàn cơm, Tập Lăng Vũ nhìn điện thoại màu đen trên bàn, là điện thoại đôi, với cái màu trắng của ai đó.

Gọi điện thoại hai lần cũng không ai nhận, đang bận? Hay là, nghe lời nói của anh, bắt đầu xem anh là phiền phức vội phủi sạch?

Suy nghĩ này làm anh không cách nào chịu đựng được.

Anh nắm chặt điện thoại, đứng dậy đi ra cửa, lại bị người ta gọi lại.

“Lăng Vũ, tới uống hai ly với mấy chú mấy bác.” Tập Chính Hãn cầm ly rượu, ánh mặt đầy cảnh cáo.

Tập Lăng Vũ đứng ở cửa, cơ lưng siết chặt, điện thoại nắm trong tay.

Chỉ là hai ba giây sau, anh xoay người lại: “Dạ.”

Anh nhớ hứa hẹn với cô – Trở thành đàn ông, một người đàn ông có thể bảo vệ được cô, chờ đợi cô.

Xe dừng lại, Trương Thanh Đình đỡ người trong xe ra ngoài, thuận thế lại khoác áo vest lên người cô.

Giống như say rượu, người bị anh ôm vào lòng cả người mềm nhũn, đầu áp trên vai anh, tóc dài che má, hai chân căn bản không cách nào chống đỡ, toàn bộ dựa vào anh để đi về phía trước.

Trương Thanh Đình cẩn thận đỡ cô, khóe môi luôn cong lên. Anh dán vào bên tai cô, khẽ nói: “Vy Hiên, chúng ta về nhà rồi.”

Nơi đây là nhà anh mua lúc lên đại học, sau khi đi làm đã bỏ trống, từ hôm nay, nơi này sẽ trở thành nhà của anh và cô.

Nghĩ tới hình ảnh tương lai tốt đẹp, anh cười tràn đầy thỏa mãn.

Anh áy náy nhiều năm như vậy, lại ở bên cô nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng có thể thật sự có được cô rồi! Viên mãn mà mọi người thường nói, đại khái chính là như vậy.

Lúc anh muốn đi vào tòa nhà đối diện, phía sau đột nhiên truyền tới luồng ánh sáng chói mắt.

Trương Thanh Đình đứng lại, xoay người, sau đó giơ tay che mắt, đợi thích ứng, mới chậm rãi mở mắt ra.

Chiếc xe màu đen lập tức dừng lại sau người anh, đèn xe mở to.