Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 684



Chương 684

Trương Thanh Đình nhíu mày, bàn tay giữ vai Vy Hiên, năm ngón tay mở ra lại nắm chặt lại.

Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông đi xuống.

Anh nghiêng người dựa vào cửa xe, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cuối cùng hít hai hơi, vứt đi mới không nhanh không chậm xoay người lại, hai tay đút vào túi quần, cách một khoảng cách nhìn họ.

Trương Thanh Đình vẫn không cử động, hai mắt híp lại, thân thể căng cứng.

Người đàn ông đi tới, ngược sáng, bóng bị kéo thật dài.

Anh tới gần, Trương Thanh Đình nín thở, sắc mặt không còn trấn định như vừa rồi, hô hấp cũng không yên. Đồng thời, ôm người phụ nữ trong lòng chặt hơn, sợ sẽ bị đoạt đi.

Ngoại trừ người đàn ông trước mặt, anh chưa từng thật sự sợ ai.

Đến trước mặt Trương Thanh Đình, người đàn ông ánh mắt bình tĩnh lướt qua anh, nhìn người phụ nữ bị anh dùng hơn nữa cơ thể che chắn, lại chậm rãi thu lại ánh mắt, rơi vào trên mặt anh: “Chính là vì cô ấy?” Anh hỏi.

Trương Thanh Đình hít thở sâu, gật đầu với anh: “Đúng.”

Người đàn ông im lặng một lúc lại hỏi: “Tại sao còn muốn lấy Mạn Tinh?”

Nhắc tới vợ vừa cưới, trên mặt Trương Thanh Đình mới xuất hiện áy náy: “Cô ấy biết tôi không yêu cô ấy, tôi cũng nói rất rõ ràng, nhưng cô ấy kiên trì kết hôn. Sau khi cưới tôi cũng chưa từng đụng vào cô ấy, cho nên…”

Không đợi anh nói xong, người đàn ông đã cắt ngang anh: “Anh không đụng vào cô ấy, cho nên không cần chịu trách nhiệm?”

Trương Thanh Đình muốn giải thích, nhưng anh cắn răng, vẫn là không nói gì. Chuyện đến nước này, anh xác định là phải mang ô danh, cần gì nói nhiều như vậy!

Người đàn ông lại lấy ra điếu thuốc, châm lửa rồi hít sâu một hơi, thả ra vòng khói, như có như không bay về phía người đang trong lòng đối phương.

“Mạn Tinh đang tìm anh, nếu anh còn là đàn ông thì bây giờ quay về.” Dứt lời, anh liếc nhìn người phụ nữ vẫn được Trương Thanh Đình ôm như bảo bối: “Tối nay, tôi sẽ xem như không nhìn thấy gì cả.”

Trương Thanh Đình lắc đầu: “Tôi quyết định phải ly hôn với Mạn Tinh rồi.”

Động tác hút thuốc của người đàn ông khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, lại hít vài hơi, vứt đầu thuốc, giơ chân đạp đốm sáng đỏ lay lắc trên đất. Giọng nói không chút chập chùng: “Thanh Đình, chuyện hối hận nhất mà tôi từng làm, chính là giao Mạn Tinh cho anh.”

Mày Trương Thanh Đình nhíu chặt: “Cẩn Hành…”

Người đàn ông vẫn vô cùng bình tĩnh: “Anh đã quyết định, cũng nên biết sẽ có hậu quả gì.”

Trương Thanh Đình không nói chuyện, biểu cảm càng thêm kiên định.

Người đàn ông gật đầu, thể hiện đã hiểu.

Không thay Dương Mạn Tinh đánh vài đấm, cũng không tức giận mắng chửi, cảm xúc như nước lặng, không kích nổi vài tia gợn sóng. Nhưng trong lòng Trương Thanh Đình lại vô cùng rõ ràng, nên dùng toàn bộ thủ đoạn, người đàn ông này cũng sẽ không nương tay.

Không có gì để nói, người đàn ông xoay người muốn đi.

Nhưng chính vào lúc này, anh ta lại đứng lại.

Cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo quần áo, trắng nõn, cánh tay thon thả, nắm ngón thon dài, lúc này đang dùng sức nắm anh ta…

Trương Thanh Đình ngẩng đầu, ánh mắt đối diện cô.

Đầu Vy Hiên vẫn áp trên vai Trương Thanh Đình, tóc dài che mặt, ánh mắt khát cầu yếu ớt, có thể mơ hồ thấy được.