Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 824



Chương 824

Vy Hiên ngồi trong xe bus, chống đầu vào cửa xe, cắm tai nghe vào điện thoại, do dự hồi lâu, vẫn quyết định tìm kiếm một bài nhạc.

Cô đeo tai nghe, rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một giai điệu vô cùng quen thuộc: Khúc nhạc dạo số một, bản nhạc này vốn thuộc danh sách các bài hát trong cuộc thi mà cô tham gia năm đó.

Lần thứ hai nghe lại, thời gian dường như bị đông kết lại, ngón tay không kìm lòng được khẽ đánh theo giai điệu bài nhạc, lắc lư theo xe bus, thời gian bắt đầu dịch chuyển về phía trước, trong âm sắc đơn thuần đẹp đẽ của đàn cello, đưa cô trở lại những năm tháng đó…

Năm 1997.

Cuộc thi kéo đàn cello của các thanh thiếu niên chính thức diễn ra trong một hội trường tiểu học.

Dương Hoảng đi nhanh về phía sau hội trường, vẫy tay về một đám bạn nhỏ đang đứng đợi để lên sân khấu: “Phạm Vy Hiên?”

Một cô bé trắng trẻo, tết tóc đuôi ngựa quay đầu lại, chiếc váy dài màu xanh nước biển mặc trên người đặc biệt tôn lên làn da trắng trẻo của cô bé. Cô bé nhếch miệng cười, chạy về phía thầy giáo: “Thầy Dương!”

Nhìn thấy cô học trò kiêu hãnh trước mặt, Dương Hoảng khẽ vỗ vai cô bé, cổ vũ cô bé: “Đợi lát nữa lên sân khấu đừng căng thẳng, chỉ cần phát huy khả năng như lúc luyện tập hàng ngày là được… Còn nữa…” Ông ta ngừng lại một chút, sau đó cố ý thấp giọng nói: “Trong số các vị giám phía dưới kia, có một người là thầy giáo của học viện âm nhạc Paris… Em biết thầy muốn nói gì rồi chứ?”

Phạm Vy Hiên vỗ vỗ cánh tay Dương Hoảng giống như một người lớn, chớp mắt nói: “Biết rồi, biết rồi! Học trò cưng của thầy có khi nào làm thầy mất mặt chưa?”

Dương Hoảng bật cười: “Được rồi, mau đi đi.”

“Vâng!” Vy Hiên tiến vào trong đám người đang đợi để lên sân khấu, Dương Hoảng lại vội vàng rời khỏi hậu trường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé tóc ngắn đứng cuối hàng mất mát cúi đầu, hai tay không kìm được ôm chặt cây đàn cello vào lòng, dùng nó để che đi bộ quần áo giặt đến bạc màu trên người cô bé.

Trong mắt của thầy Dương, mãi mãi chỉ có Phạm Vy Hiên, người được khen là: “Cô gái đàn cello thiên tài”!

Không căng thẳng giống như những thí sinh khác tham gia cuộc thi, tiểu Vy Hiên cảm thấy vô cùng thoải mái, tranh thủ còn chút thời gian nghỉ ngơi, cô bé lén lút chạy vào căn phòng điều khiển ánh đèn sân khấu bên cạnh thoải mái ngồi lên ghế, thảnh thơi đung đưa đôi chân nhỏ xíu.

Hai nhân viên công tác không hề phát hiện ra cô bé, mà chỉ chăm chú theo dõi tin tức trên ti vi.

“Sau khi nhân viên cứu hỏa đến tòa cao ốc Tinh Hoa, đã lập tức khởi động đệm hơi… Người đàn ông này đã bắt cóc một cậu bé chỉ mới sáu tuổi, các chuyên gia đàm phán phía cảnh sát đang đàm phán tại chỗ…”

Tiểu Vy Hiên lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay khi cô nhìn thấy hình ảnh trên ti vi, đôi mắt tròn xoe đột nhiên bình tĩnh…

“Theo như những gì người trong cuộc biết, người đàn ông này bởi vì đầu tư thất bại, thiếu một khoản nợ kếch xù, cho nên mới phạm phải tội bắt cóc…”

Hình ảnh trên màn hình cứ chuyển động không ngừng, ống kính dần dần kéo lại gần, có thể tạm thời nhận rõ chân dung người đàn ông đang đứng trên tầng thứ mười mấy của tòa cao ốc. Người hắn ta đã vượt qua lan can, đang ôm một đứa bé trước ngực, đôi chân nhỏ bé lơ lửng trên không. Phía sau hắn ta là chuyên gia đàm phán cùng với mười mấy nhân viên cứu hỏa và cảnh sát.

Tiếng khóc thương tâm của cậu bé chạm vào trái tim của những người đang theo dõi phía dưới tòa cao ốc, không khỏi lo lắng nhìn chằm chằm lên trên.

Hai nhân viên công tác phía trước không ngừng chửi mắng: “Thật sự tạo nghiệp chướng mà! Muốn chết thì tự chết đi, tại sao phải kéo theo một đứa bé chết cùng cơ chứ?”

“Tâm lý của hắn ta nhất định rất biến thái! Tự mình làm kinh doanh thua lỗ, liên quan gì đến nhà người ta cơ chứ! Lại còn muốn mang theo con trai người ta nhảy lầu cùng mình! Làm sao lại có loại người cặn bã như vậy cơ chứ!”