Chương 825
Tiểu Vy Hiên ngơ ngác nhìn, ngay đến cả cây đàn cello yêu quý rơi xuống chân mình lúc nào cũng không biết.
Nhân viên trong phòng giám sát giật mình, lúc này mới phát hiện có một cô bé đang đứng phía sau mình. Hai người họ lập tức đứng dậy: “Bạn học sinh này, chỗ này là phòng làm việc, không thể tự tiện vào!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vy Hiên trắng bệch, khóe môi khẽ giương lên, ánh mắt kinh hoàng cố định trên màn hình ti vi…
Người đàn ông ôm đứa bé vào lòng, chân trái từ từ bước ra…
“Aaa!”
Toàn bộ đám người phía dưới không hẹn mà cùng hét lên tiếng kêu sợ hãi.
Trong phòng điều khiển, người tập trung trước ti vi càng ngày càng đông, cũng cùng nhau hét lên những tiếng kêu sợ hãi.
“Aa! Tàn nhẫn quá!”
“Độc ác quá!” Ngay đến cả một đứa bé cũng không bỏ qua! Hắn ta không có con ư? Làm ra loại chuyện không có tính người như vậy, hắn ta không sợ sẽ bị báo ứng ư?”
Xung quanh toàn tiếng chửi rủa, từng câu từng chữ đều lọt vào tai của tiểu Vy Hiên.
Giống như ma chú, không có cách nào rũ bỏ được.
Trên màn hình, người đàn ông đột nhiên ngã xuống: “Aaaa!” Bốn phía lập tức vang lên những tiếng hét kinh hãi.
Nhưng ngay lúc đó, một nhân viên cứu hộ đã kịp thời bắt được cậu bé!
Cuối cùng, cậu bé cũng được cứu…
Nhìn thấy bóng đen trong màn hình ti vi nhanh chóng rơi xuống, trong phòng giám sát yên lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều nín thở, đến tận khi loáng thoáng nghe thấy một tiếng “Bịch”, mới có thể thở ra một hơi thật dài, hoặc thương xót, hoặc giải thoát, sau đó mọi người tản ra.
“Vy Hiên! Phạm Vy Hiên!
Dương Hoảng tách đám người ra, vừa nhìn thấy cô nhóc tiểu Vy Hiên đang đứng ngây ngốc trên chỗ, ông ta tiến lên vài bước đi qua đó, vội la lên: “Vy Hiên, vì sao em còn ở đây? Mau lên, sắp đến lượt em lên sân khấu rồi!”
Ông ta không có thời gian để quan tâm đến những tin tức vẫn đang phát trên ti vi phía sau, một tay cầm cây đàn cello lên, một tay kéo Vy Hiên đi lên phía trước: “Em đừng tự tạo cho mình bất cứ áp lực nào, chỉ cần thi đấu thoải mái, thả lỏng tâm trạng, phát huy khả năng bình thường của em là đủ rồi!”
“Cuộc thi…” Cô bé thì thào hai tiếng.
Đúng, cô bé phải tham gia cuộc thi.
Ba nói, chỉ cần cô bé đạt hạng nhất, ông ấy sẽ dẫn cô bé đi trượt tuyết… Đúng rồi, ba còn đồng ý với cô bé, sẽ chuẩn bị một món quà giáng sinh đặc biệt cho cô bé.
Đúng, cuộc thi, cuộc thi… Cô bé nhất định phải tham gia.
Đứng dưới ánh đèn sân khấu, đầu cô bé đột nhiên trống rỗng, bàn tay cầm cây vỹ run rẩy. Giám khảo đối diện đang nói gì, cô bé hoàn toàn nghe không rõ!
Trong tầm mắt mơ hồ, cô bé loáng thoáng nhìn thấy Dương Hoảng đang gọi gì đó mình.
Nhưng không nghe được!
Cô bé hoàn toàn không nghe được!