Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 847



Chương 847

“Trong vòng ba ngày, chỉ số của Hang Senh đã giảm vượt quá mức 3000 điểm… Chính phủ đã đưa ra quyết định tham gia vào để bảo vệ thị trường… cho vay ngắn hạn với lãi suất lên tới 30%… Giá giao dịch bất động sản thậm chí đã xuống thấp tới mức kỷ lục…”

“Thị trường nhà đất sụp đổ và giá nhà đất giảm mạnh… Chủ sở hữu đang bán tống bán tháo nhà đất… Bất động sản tan vỡ như bong bóng xà phòng…”

Trong căn phòng tối tăm, tin tức liên tục đứt đoạn được truyền ra từ chiếc radio cũ trên bàn.

“Cạch.”

Ngọn lửa hiện ra trên chiếc bật lửa, chiếu sáng gương mặt đầy râu của người đàn ông.

Sau khi châm một điếu thuốc lá, ông ném bật lửa đi, kẹp điếu thuốc lá giữa ngón tay và chậm rãi đưa đến giữ đôi môi đãng nứt nẻ, hít sâu một hơi. Đôi mắt giống như đầm nước đọng mở to vô thần, chằm chằm nhìn về phía cậu bé đang run lẩy bẩy đối diện.

Bên cạnh ông là một thi thể đã chết được ba ngày.

Một điếu thuốc cuối cùng đã hút hết. Ông đứng lên rồi đi tới, ngồi xổm xuống và nghiêng đầu nhìn cậu bé, giọng khàn khàn: “Anh ta nói cơ hội của chúng ta đã tới. Anh ta nói đất ở Hồng Kông vĩnh viễn đều tấc đất tấc vàng… Tôi xem anh ta là anh em nên tôi tin tưởng, mua hơn một nửa bất động sản khó bán trong tay anh ta! Nhưng kết quả thì sao? Tôi bị người ta đòi nợ, có nhà mà không dám về. Anh ta lại cầm tiền của tôi đi tới đất liền để mở công ty!!”

Nói đến cuối, ông gần như hét lên, gào đến giọng khàn khàn, hai mắt đỏ quạnh.

Cậu bé co rúm người lại, không ngừng lùi sát về phía thi thể trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé run rẩy kéo: “Mẹ… Mẹ…”

Người đàn ông đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Mẹ cháu chết rồi. Chú sẽ nhanh chóng đưa cháu đi gặp cô ta thôi. Cháu đừng trách chú. Đây đều là lỗi của ba cháu… Muốn trách thì cứ trách anh ta là được rồi.”

Không biết cậu bé lấy đâu ra can đảm lại kêu to: “Ba sẽ tới cứu chúng tôi!”

“Ba cháu à?” Người đàn ông thấy buồn cười: “Bây giờ anh ta đang sung sướng thoải mái bên tình nhân, làm sao còn nhớ tới cháu chứ? Ở trong mắt anh ta, mẹ con cháu không quan trọng, còn chẳng đáng giá ba tỷ kìa!”

Ông đứng lên, cậu bé sợ đến mức khóc lớn, bàn tay nhỏ bé liều mạng lắc mẹ: “Mẹ, mẹ… mau đứng lên đi… con muốn về nhà… Mẹ, con sợ… Mau dẫn con về nhà đi…”

Người đàn ông lạnh lùng tay nắm lấy cậu bé nhấc lên và kẹp ở dưới nách, đi về phía cửa, leo lên sân thượng. Trong miệng dỗ cậu bé với vẻ không cảm xúc: “Đừng sợ, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Có chú ở cùng với cháu mà. Không phải cháu thích nhất là chơi với chú sao?”

“Mẹ! Cháu muốn mẹ cơ!”

Kèm theo tiếng khóc như xé tim xé phổi của cậu bé là tiếng hát “JingleBells” vui vẻ từ phía xa mơ hồ vọng tới.

Ông ngẩng đầu, lúc này mới nhớ ra đã sắp tới lễ Giáng Sinh mà ông còn chưa kịp chuẩn bị quà cho con gái.

Nghĩ đến con gái, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt khô khốc dần dần tràn ra hai dòng nước mắt.

Vy Hiên, Vy Hiên nhỏ bé của ông…

Đứng ở trên sân thượng của tòa nhà mười sáu tầng, dưới tầng tập trung đầy người, phía sau là cảnh sát.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng. Đã rất lâu rồi, ông chưa từng thấy qua nhiều sao đẹp như vậy. Mà sao bắc cực lớn nhất sáng nhất kia chắc chắn đang chiếu sáng con đường về nhà cho ông.

Về nhà…

Người đàn ông cười, bài hát Giáng sinh bên tai được thay thế bởi tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương, ông nhìn thấy cửa nhà đang mở rộng.

Trang trí Giáng sinh khắp cả nhà đều do vợ và đám trẻ tự tay làm. Lại giống như chưa từng xảy ra, tất cả đều trở lại điểm ban đầu, ánh lửa của lò sưởi trong tường chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn của con gái đáng yêu…