Tại Tu Tiên Giới Trở Thành Lôi Thần

Chương 10: Gặp mặt



Chương 10: Gặp mặt

Hai ngày đến rất nhanh, Thanh Bình thành, đúng như tên gọi, mang một bầu không khí yên bình và dễ chịu. Những con đường đá xanh sạch sẽ, trải dài khắp các ngõ phố, uốn lượn dẫn dắt người qua lại.

Hai bên đường, các cửa hàng nhỏ nhắn và những gian hàng rong nối tiếp nhau, chủ yếu là quán trà, tiệm hương liệu, cùng những sạp trái cây tươi mát bày bán đủ loại hoa quả vùng núi. Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, xuyên qua những tán cây cổ thụ xanh mướt, tạo thành từng vệt sáng lung linh trên nền đất.

Tô Lãng và Liễu Khuê chậm rãi dạo bước, cảm nhận nhịp sống yên bình và ấm áp của Thanh Bình thành. Đây không chỉ là một thành trì có thế lực lớn mà còn là nơi người dân an cư lạc nghiệp, tạo ra bầu không khí mà không phải thành trì nào cũng có được.

Không sai, hôm nay Vạn Bảo lâu tổ chức đấu gia đại hội, Tô Lãng liền nhận "mệnh lệnh" từ cha mẹ, mang theo Liễu Khuê dạo chơi, bồi dưỡng tình cảm.

Liễu Khuê năm nay mười sáu tuổi có một vẻ đẹp tinh tế, làn da trắng như ngọc, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sắc sảo và bí ẩn. Đôi mắt ấy phản ánh một phần nào sự thông minh, kiên định và đôi khi là chút tà khí nhẹ nhàng.

Nàng mặc một bộ y phục cổ đại màu trắng ngà, được thêu những họa tiết hoa văn nhẹ nhàng nhưng tinh xảo, điểm xuyết bằng những đường viền xanh biếc, tạo cảm giác thuần khiết nhưng cũng đầy sức sống. Tà áo ngoài dài và xẻ tà, phần tay áo rộng, mang đến nét uyển chuyển như dòng suối chảy. Nàng đeo một chiếc dây chuyền ngọc bội với hình cánh hoa sen, tượng trưng cho tâm hồn thanh tao nhưng không kém phần sắc bén.

Tóc của Liễu Khuê được búi cao, gài bằng trâm ngọc thanh mảnh, còn vài sợi tóc buông lơi tạo vẻ tự nhiên và quyến rũ. Nàng có một phong thái điềm tĩnh nhưng toát lên khí chất khó đoán, khiến người đối diện cảm thấy bị cuốn hút.

Tô Lãng cùng Liễu Khuê nhiều năm không gặp, hiện tại đúng là mở mang tầm mắt, so với thánh nữ ma giáo hay là các đệ tử của Tố Nữ Đạo Cung, nàng cũng không thua kém gì mấy, đặc biệt là cổ khí chất kia, Tô Lãng thấy có chút quen thuộc.

"Mả mẹ nó.. đây không phải là đặc hiệu của hệ thống sao?" Tô Lãng trong lòng thầm nghĩ, là chủ nhân hệ thống đời trước, hắn có chút n·hạy c·ảm, trước kia bên ngoài của hắn cũng là một thân tà mị khó cưỡng lại, đây chính là vì tu luyện thôn phệ khí vận mà hình thành.

Tô Lãng có chút đề phòng Liễu Khuê, liền đối với nàng thăm dò hỏi:

"Liễu Khuê muội muội, mấy năm không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp ra, chút nữa ta liền nhận không ra muội."



Liễu Khuê miệng cười khẽ, có chút ngượng ngùng e thẹn nói:

"Tô ca ca quá khen rồi, Khuê nhi vẫn như trước kia mà thôi." Thiếu niên, ngươi tán gái còn quá phổ thông, không có gì mới cả, quá kém quá kém... Liễu Khuê trong lòng bồi thêm mấy câu.

Nói thật nàng cũng không tình nguyện dạo chơi cùng Tô Lãng, lại càng không thích mối hôn sự này.

Nàng là ai? Cao quý xuyên việt giả Liễu Như Yên, sự nghiệp chưa thành sao có thể để ý đến chuyện thành gia lập thất, nàng còn sở hữu hệ thống, tương lai chính là thành tiên làm tổ, sao có thể bị một nam nhân khác kéo chân lại.

Nhưng nhớ lại Tô Lãng chính là con trai thành chủ, mặc dù cái này trong mắt nàng không tính là gì, nhưng trong truyện xưa, loại thiếu gia nhà giàu cùng nữ tử xinh đẹp đi dạo phố, nhất định sẽ bị người ghen ghét, thậm chí tạo ra không ít phiền phức.

Liễu Khuê muốn nhân cơ hội này, đi cùng Tô Lãng, biết đâu lại gặp một cái gọi là nhân vật chính nào đó bởi vì từ nhỏ cô nhi, chịu đủ mọi áp bức, thấy Tô Lãng loại công tử nhà giàu này có tiền, có quyền, lại có mỹ nữ sinh ra lòng đố kị, từ đó lộ ra cái đuôi để nàng bắt được.

Cùng với nàng hiện tại cũng có chút nhỏ yếu, cần đại lượng tài nguyên bồi vào, tại Liễu gia nàng cũng không phải trường tử, thiên phú bề ngoài không cao, tài nguyên cũng không nhiều, cho nên tranh thủ cọ một chút thiếu gia nhà giàu này, tìm một chút chỗ tốt.

Là người xuyên việt, Liễu Khuê sẽ không bài xích loại chuyện này, thậm chí còn có chút thuần thục.

Tô Lãng nghe vậy liền thuận thế mà hỏi:

"Gần đây nghe nói Khuê muội muội tu vi tinh tiến không ít, không biết có bí quyết gì đặc biệt hay không?"

Hỏi câu này lộ ra không ít khiếm nhã, nhưng người xuyên việt Liễu Khuê lại không thấy chỗ nào lạ, khẽ cười nói:



"Tô ca ca đừng đùa, chỉ là vận may chút thôi. Cũng nhờ chút cố gắng, cộng thêm vài linh dược gặp thời, mà vận mệnh có vẻ ưu ái ta.”

Ta đúng là đang đùa với ngươi... Tô Lãng trong lòng nói thầm, nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên nói:

"Duyên kỳ ngộ... giống như có một ‘bảo vật’ nào đó luôn bên cạnh, giúp đỡ mỗi khi cần thiết?"

Liễu Khuê nghe nói như vậy nụ cười trở nên có chút lạnh lẽo, liền chân mày cũng hơi hơi nhíu lại nói: "Ý Tô ca ca là gì?"

Quả nhiên... Tô Lãng tiếp tục cười nói:

"không có gì! Ta chỉ nghĩ chắc chắn là có quý nhân phù trợ mới thuận lợi như thế... Đúng không nào?"

Liễu Khuê giữ nụ cười nói: "Quý nhân? Nếu có thì chắc ta cũng không nhận ra. Nhưng mà, có khi ai cũng có một chút 'quý nhân' ẩn sau giúp mình, chẳng qua là chưa nhận thấy thôi, Tô ca ca có nghĩ vậy không?"

Quý nhân của ta là chính ta..Tô Lãng trong lòng thổ tào một câu, bên ngoài cười cười:

"Có lẽ vậy thật! Đôi khi, cái gì càng gần mà càng khó nhìn rõ... Giống Khuê muội muội lúc này thật khó mà nhìn thấu.”

Liễu Khuê bên ngoài bình thản nhưng bên trong có chút cả kinh, nàng trong lòng gọi ra hệ thống nói:"Xem thông tin Tô Lãng."

[ Tính danh: Tô Lãng



Tu vi: Luyện Khí tầng 1

Công pháp: ???

Linh căn: mục nát linh căn.

Khí vận: đen (yếu kém)

Cuộc đời: Cha gọi là Tô Hạo, thành chủ Thanh Bình thành, Kim Đan sơ kỳ, mẹ gọi là Lý Thanh, Trúc Cơ hậu kỳ, mệnh danh đại phế vật của Thanh Bình thành, nhưng do có cha là thành chủ, không ai dám khinh thường hắn, những người tại sau lưng nói xấu hay là tung tin đồ nhảm về Tô Lãng đều sẽ quỷ dị biến mất, nghi vấn là do Tô Hạo bày ra.

Nhắc nhở từ hệ thống: Phế vật không đáng quan tâm, ký chủ không nên tốn nhiều thời gian cho loại người này.]

Nghe vậy Liễu Khuê trong lòng thở ra, nguyên lai là đang trước mặt ta thể hiện, còn tưởng là cao nhân ẩn mình nhận ra bí mật của ta.. Liễu Khuê thầm nghĩ thở ra một hơi.

Tô Lãng và Liễu Khuê hai người đi dạo một hồi liền đi tới chỗ Vạn Bảo lâu, bước lên tầng ba từng đợt người đến từ các thế lực lớn đều đã tập trung đông đủ, trong đó không thiếu các đệ tử từ Cố gia, Trương gia, Trần gia.

Tô Lãng đảo một hồi liền thấy khuôn mặt quen thuộc, không sai, chính là nhân vật chính của chúng ta, Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trông khá giản dị, gần như hòa lẫn vào đám đông. Hắn khoác một bộ áo vải màu xám tro, không quá cầu kỳ, chỉ điểm xuyết vài đường viền đơn giản, càng làm nổi bật vẻ khiêm nhường, khắc khổ của mình. Dáng người Tiêu Phàm gầy gò, dường như trải qua bao gian nan vất vả, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, lấp lánh chút sắc lạnh và quyết tâm, toát lên nét trầm mặc nhưng kiên định.

Mái tóc đen dài được hắn buộc gọn phía sau, để lộ gương mặt gầy gò và hơi xanh xao, thể hiện một sự khắc khổ nhưng cũng có nét gì đó đầy bí ẩn. Làn da hơi nhợt nhạt của Tiêu Phàm lại càng làm nổi bật đôi mắt sáng, sâu thẳm như đang che giấu một bí mật lớn. Dù hắn cố giữ thái độ thản nhiên, khóe môi luôn thoáng nét cười nhẹ, nhưng cũng không che giấu được vẻ lạnh lùng, cảnh giác với xung quanh.

Tiêu Phàm bước đi một cách cẩn trọng, gần như nép mình vào góc khuất của đại sảnh, cố gắng giữ khoảng cách với những người khác. Dáng vẻ của hắn không nổi bật, nhưng ai tinh ý sẽ cảm nhận được sự khác biệt, như thể giữa một đám người xa hoa, Tiêu Phàm hiện lên là một kẻ lạc lõng nhưng ẩn chứa tiềm lực không thể xem thường.

Tô Lãng liếc nhìn một chút Liễu Khuê, thấy nàng cũng đang chú ý tới Tiêu Phàm, hắn trong lòng mĩm cười hài lòng, hai đại tai tinh cuối cùng cũng chạm mặt nhau rồi.