Tô Lãng chở về phòng với khuôn mặt có chút ủ rủ, hắn trước kia làm phản diện nói thì dễ, nhưng chân chính trải qua mới biết khó khăn như thế nào. Nhưng Tô Lãng chưa bao giờ có vẻ mặt như bây giờ.
Không sai, cha mẹ hắn thấy hắn quá phế vật, quá rảnh rỗi cho nên muốn mai mối cho hắn, mà đối tượng mai mối chính là Liễu Khuê.
Trong trí nhớ của Tô Lãng, Liễu Khuê dáng dấp thế nào, tính cách ra sao, hắn đã không còn nhớ rõ, giống như trong cuộc đời hắn chưa bao giờ có ai tên Liễu Khuê, hiện tại để hắn lấy nàng làm thê tử, đó chẳng là hại hắn, lẫn hại nàng.
May mắn cha mẹ hắn là người hiểu chuyện, biết chuyện này không thể ép buộc như vậy, liền cho hai người từ từ tiếp xúc, sau đó mới định đoạt ngày tốt.
Ân, chính là làm quen một chút rồi định đoạt luôn ngày tốt, không có cơ hội phản kháng.
Nếu là bình thường Tô Lãng có lẽ sẽ thành gia lập thất, sống một đời bình an, nhưng hiện tại trong mình mang nhiều bí mật, vận mệnh liền khó mà trốn chạy.
Chưa từng bị vận mệnh đ·ánh đ·ập, người ta sẽ luôn muốn nghịch thiên, muốn thay đổi vận mệnh, nhưng chỉ khi đối mặt, mới biết bản thân mình nhỏ bé với vận mệnh biết bao nhiêu.
Tô Lãng tin tưởng, hắn có thể sống lại thêm lần này, cũng là bị vận mệnh trong bóng tối sắp đặt, tương lai một ngày nào đó hắn sẽ hoàn trả lại phần nhân quả này.
Nhưng mấy ngày tới trên trời sẽ không xuất hiện mưa giông sấm chớp, hắn chỉ có thể đợi Tiêu Phàm tới Thanh Bình thành.
Không vì cái gì khác, bởi Tiêu Phàm là nhân vật chính của thời đại này, Thiên Đạo nhất định sẽ hỗ trợ hết công suất cho hắn, để hắn cho dù là Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ cũng là mạnh nhất.
Vì lẽ đó, Tiêu Phàm mỗi khi đ·ốt p·há, nhất định sẽ có thiên kiếp tẩy lễ, tuy không quá mạnh như Tam Thiên Lôi Kiếp, nhưng ít nhất cũng là Hỏa Kiếp, tại thiên kiếp cấp thấp, nó chỉ thua mỗi Lôi Kiếp.
Tới đó không có gì ngoài ý muốn, Tô Lãng chỉ cần đứng đợi cho trên trời hạ xuống thiên kiếp, vận dụng [Cửu Thiên Thần Lôi Quyết]Hỏa Kiếp cho dù yếu tới mức nào đi nữa, cũng sẽ thành "bão lớn" Hỏa kiếp.
Đây chính là kế hoạch tạm thời của Tô Lãng. Còn về chủ nhân hệ thống, người đó mỗi khi độ kiếp nhất định có hệ thống che đậy, Tô Lãng khó mà cảm ứng được, trừ khi hắn đã bước vào tầng thứ tám Thiên Địa Đồng Lôi, hòa nhập thành thiên địa, chưởng khống sơ bộ quy tắc, Tinh Thần đại lục chỗ nào có tu sĩ sắp độ kiếp hắn cũng có thể biết được, hoặc là ngẫu nhiên đứng gần người kia lúc người kia độ kiếp.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện ngẫu nhiên như thế... Tô Lãng nói thầm một câu, rất nhanh liền nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
~~
Bóng đêm phủ xuống, dưới ánh trăng bàng bạc, Tiêu Phàm ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, mắt nhìn xa xăm, đăm chiêu về những điều mà Diễm Cơ vừa chỉ dạy. Trước mặt hắn, tàn hồn của Diễm Cơ hiện ra, một bóng dáng mờ ảo với dáng vẻ thanh lệ thoát tục, đôi mắt ẩn chứa sự tinh anh và uy nghiêm mà thời gian không thể xóa nhòa.
Diễm Cơ nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói như từ một nơi xa xôi vọng lại, mang theo âm điệu của năm tháng mênh mang:
“Tiểu tử, ngươi bẩm sinh tư chất không cao, nhưng lại có sự kiên trì đáng quý. Ta không lầm khi chọn ngươi. Ngươi phải nhớ, tu tiên là con đường gian khổ, không chỉ phụ thuộc vào tư chất mà còn phải có duyên.”
Tiêu Phàm cúi đầu đáp, giọng mang theo sự tôn kính và chút hài hước cố hữu:
“Đa tạ tiền bối. Không ngờ lại có được may mắn này, dù là vận may mỉm cười hay do số phận sắp đặt, ta cũng quyết không phụ lòng dạy dỗ của tiền bối.”
Diễm Cơ khẽ mỉm cười, đôi mắt hờ hững nhưng sâu trong đó ánh lên tia ấm áp. Sau đó, nàng nhìn về phía xa, ánh mắt dường như xuyên qua không gian, trầm giọng nói:
“Ta cảm ứng được một thứ duyên ở Thanh Bình thành. Có lẽ, ngươi cùng ta nên đến đó một chuyến.”
Nghe vậy, Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nhưng lập tức đáp ứng:
“Tiền bối đã nói, tiểu tử nào dám không theo! Hơn nữa, ta cũng định tới Thanh Bình thành để xem thế giới bên ngoài rộng lớn ra sao.”
Diễm Cơ nhìn hắn một lát, thở dài nhè nhẹ rồi xoay người rời đi, giọng bà trầm mặc mà như đang thì thầm với quá khứ:
“Thế gian này, duyên đến duyên đi, mấy ai có thể nắm giữ… Hãy nhớ, chỉ khi ngươi thật sự nỗ lực, Thiên Đạo mới có thể cảm ứng và ban tặng ngươi cơ hội.”
~~
Tô Lãng mở mắt ra lần nữa, trời đã là một mảng đen nhánh. Hắn cơ thể cũng xem như hồi phục mười phần, lôi lực trong cơ thể đã ổn định hơn trước.
Nhưng chỉ khi bước vào Lôi Tâm Tập Luyện, Tô Lãng mới chân chính xem như có chút chiến lực, hình thành Lôi Tâm giống như tu sĩ có đan điền, khi đó không chỉ có thể vận dụng Thiên Lôi Động một cách chủ động, còn có thể dùng Lôi Quang Chỉ.
[Cửu Thiên Thần Lôi Quyết] tổng cộng có bảy chiêu thức, Thiên Lôi Động, Lôi Quang Chỉ, Lôi Vân Phong Bạo, Lôi Long Xuất Hải, Lôi Ảnh Tàn Ảo, Thiên Lôi Trảm cùng Lôi Thần Trấn Thế.
Cốc Cốc~~
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói bên ngoài truyền vào:
"Lãng nhi, còn thức hay không, là mẹ đây."
Nghe như vậy, Tô Lãng ngồi dậy chỉnh lại chút quần áo trên người.
"Mẹ vào đi, con còn chưa ngủ."
Trong căn phòng nhỏ của Tô Lãng, Lý Thanh bước vào với gương mặt vừa nghiêm nghị vừa lo âu. Nàng khoanh tay trước ngực, ánh mắt đăm đăm nhìn con trai đang ngồi trên giường, vẻ mặt bình thản nhưng có chút mệt mỏi. Không kìm được nữa, Lý Thanh bước lên trước, giọng khẽ run rẩy:
"Tô Lãng, con có biết con đang làm gì không? Mẹ đã nói bao nhiêu lần, tu vi là thứ không thể tùy tiện bỏ đi như vậy!"
Ách, lão cha, ta liền biết người không đáng tin mà.. Tô Lãng trong lòng mắng thầm một câu. Nhưng bên ngoài hắn đầu cúi hơi thấp nói:
"Mẹ à, con chỉ là không muốn hai người lo lắng".
Lý Thanh siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đau đớn không thôi. Nàng hít một hơi, cất giọng dịu lại:
"Không muốn chúng ta lo lắng liền không thể che giấu chúng ta, Thần nhi cùng Tiên nhi con cũng biết tính hai đứa nhỏ kia, hai chúng ta chỉ có cái thân già này, chúng ta còn chưa chuẩn bị tâm lý sinh thêm một đứa nữa."
Tô Lãng cảm động, nhưng nghe nói câu cuối liền khóe miệng giật giật, chưa chuẩn bị tâm lý bây giờ nhưng tương lai có chuẩn bị liền nhất định sẽ sinh thêm đúng không?
Tô Thần cùng Tô Tiên là hai đứa em của Tô Lãng, tuy nhiều năm không thấy, nhưng ba người từ nhỏ lớn lên, hắn biết hai người kia nội tâm kiên định, đời này sẽ chung phó đại đạo, tuy không tu luyện vô tình đại đạo, nhưng tới cảnh giới càng cao, xác định cùng người thân tiếp xúc là sẽ rất ít, rất ít.
Đây là quyết định của mỗi người, thân là tu sĩ, Tô Hạo hiểu, Lý Thanh hiểu, Tô Lãng càng hiểu rõ chuyện này.
Thấy Tô Lãng im lặng, Lý Thanh khẽ thở dài, giọng trở nên mềm mỏng: "Lãng nhi, có chuyện gì con cũng phải nói với mẹ. Ta không trách mắng con... bất cứ khi nào mệt mỏi, nơi này vẫn là nhà của con."
Tô Lãng một trận cảm động, đời thứ nhất là cô nhi, quen với độc lai độc vãng, có lẽ vì như thế mà hắn ở kiếp này cùng gia đình có chút xa cách, sau này liền quên đi sau lưng mình còn có một gia đình năm người, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân để hắn thua hệ thống đi.
"Mẹ, Lãng nhi đã hiểu, nhưng mẹ có thể nhìn thấy, ta đã khôi phục lại." Nói xong Tô Lãng trên người xuất hiện mấy tia lôi điện.
Lý Thanh kinh ngạc, vội vàng chạy lại cầm tay hắn xem thử.
"Thật thần kỳ, Lãng nhi, trong người con giống như không phải linh khí giống như chúng ta, đây là..."
Tô Lãng cũng không có che giấu mà cười nói:
"Đây gọi là lôi lực, giống như linh lực, về cơ bản là như nhau, nhưng về cách thu nạp cùng chuyển hóa lại khác nhau."
Lý Thanh không có tiếp tục truy vấn, nhi tử cũng đã lớn, mỗi người có bí mật riêng, mặc dù nghe phu quân nói nhi tử được tiên nhân trong mộng truyền thụ, nàng làm sao sẽ tin loại chuyện ma quỷ này, nhưng đã nhi tử không muốn nói liền không cần phải ép.
"Đã con đã không phải phế đi, vậy chuyện cùng Liễu Khuê có lẽ có thể tiến thêm một bước."
Nghe như vậy, nụ cười trên miệng Tô Lãng đột nhiên ngưng kết lại, sau đó hắn liền ngất đi...