Sáng ngày hôm sau, mặt trời đã treo nửa cao trên đầu, Tô Lãng thân thể yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt như người bệnh lâu năm, phế nhân cũng không đơn giản chỉ là bị phế một lần rồi thôi, mà là hậu quả sau này.
Một đêm này Tô Lãng miệng phun máu không dưới năm lần, n·ôn m·ửa càng khó thể tránh khỏi, thân thể hắn hiện tại hư nhược tới trạng thái giống như lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rời đi thế gian này.
Cốc cốc...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Lãng nằm trên giường gian nan mở miệng hỏi:
"Ai đó?"
"Là ta." Giọng nói mang hơi hướng nam tính, lại có chút trầm, Tô Lãng biết chủ nhân giọng nói này là ai, chính là cha hắn, Tô Hạo.
Tô Lãng cố gắng điều chỉnh lại bản thân, chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, gian nan đứng dậy mở cửa.
Tô Hạo bên ngoài chờ nhi tử mình mở cửa ra, nhìn thấy nét mặt của Tô Lãng, hắn biến sắc.
"Lãng nhi.."
Thấy vẻ mặt tái nhợt nhếch nhác của Tô Lãng, Tô Hạo vội vàng đỡ hắn, một tay đỡ, tay còn lại không quên rót linh lực vào, nhưng mà linh lực của Tô Hạo chưa vào thân thể của Tô Lãng, liền giống như bị thứ gì đó chặn lại.
"Lãng nhi, ngươi làm sao lại tới mức này." Thân là Kim Đan kỳ cường giả, Tô Hạo làm sao không biết trạng thái của con trai mình, hắn trên vẻ mặt có chút đau lòng.
Không làm tới mức này ngươi truyền linh lực vào cơ thể ta, như vậy ta kế hoạch xem như công cóc nha phụ thân,... Tô Lãng trong lòng lầu bầu mấy câu.
Tô Lãng vẫn là nở một nụ cười khổ:
"Cha không cần lo lắng, ta đây chỉ là luyện một môn công pháp, cần phải phá rồi lại lập, cho nên chỉ có thể làm như thế, cha không cần lo lắng."
Không cần nhất thiết phải che giấu, che giấu chỉ khiến người khác càng thêm lo lắng về bản thân, chi bằng hắn lộ ra một chút tin tức, miễn cho cha mẹ tương lai làm chuyện điên cuồng.
Tô Hạo vẫn là bán tính bán nghi, dò hỏi:
"Ngươi làm sao lại không bàn trước với chúng ta, nếu như công pháp đó là giả thì làm sao, với lại...".
Với lại ngươi tư chất như thế, không rời Thanh Bình thành nửa bước, ở đâu ra công pháp này.. Tô Lãng âm thầm bổ sung giúp phụ thân mình, hắn biết phụ thân sợ là đã kích hắn cho nên không có nói ra.
"Mỗi người đều có bí mật riêng mình, ta cũng có cơ duyên của ta, chuyện này tạm thời hy vọng cha không nên nói cùng mẹ, để mẹ thêm lo lắng."
Không sai, không cần nói sớm, đợi mấy ngày nữa ta liền cho nàng bất ngờ... Tô Lãng lại tiếp tục bổ sung câu nói nhưng chỉ là ở trong lòng.
Tô Hạo nghe như thế lông mày dãn ra một chút, nhưng vẫn như cũ là khó yên tâm:
"Ngươi kinh mạch bị phá bỏ, tu vi cũng mất hết, tình trạng cơ thể như này, đến cùng là luyện loại công pháp nào?"
Tô Lãng không suy nghĩ nhiều liền đáp:
"Cường Giả Quyền Pháp Siêu Cấp Vô Địch Công".
Tô Hạo nghe xong nhíu mày, đang muốn giáo huấn răn dạy nhi tử, Tô Lãng đột nhiên cười một cái nói:
"Ta chỉ đùa giỡn một chút, công pháp gọi là [Thần Lôi Quyết]".
Tô Lãng giới thiệu giản lược [Cửu Thiên Thần Lôi Quyết] cho phụ thân, chủ yếu nhất là muốn tu luyện phải phế bỏ tu vi hiện tại, luyện lại từ đầu. Tô Hạo lúc đầu còn không có tin tưởng, nhưng sau khi nghe nhi tử giản lược kể ra, liền kinh ngạc nói:
"Trên đời này còn có công pháp thần kì như thế, Lãng nhi, ngươi có được nó từ đâu?" Hỏi xong Tô Hạo thấy mình có chút thất thố, đây là bí mật riêng của nhi tử, hắn làm sao có thể hỏi kĩ càng như vậy.
Tô Lãng trong lòng cười cười, phụ thân ngươi cũng biết thất thố hay sao, nhưng ai biểu nhi tử ngươi không phải là người keo kiệt cơ chứ.
"Kì thật cũng không phải không thể kể cho phụ thân, ta tại trong mơ được một vị Tiên Nhân báo mộng, nói ta Tô Lãng thiên phú nghịch thiên, tương lai chính là viên ngọc sáng chói nhất đại lục này, cho nên muốn chọn ta làm truyền nhân kế thừa, liền ban cho ta công pháp".
Tô Hạo một mặt mờ mịt, đang muốn phản bác lại nhi tử ngươi là cái rắm chứ thiên tài cái gì, nhưng nhớ lại giống như hơn hai mươi năm trước, hắn cũng được một vị tiền bối trong mộng truyền cho công pháp.
Cái này chẳng lẽ nhi tử cũng như hắn được vị tiền bối kia truyền thụ, vị tiền bối kia lẽ nào là một vị tổ tiên Tô gia nào đó?
Thấy nét mặt của cha mình, Tô Lãng trong lòng cười thầm, chuyện này đương nhiên là bịa ra, nhưng nhìn nét mặt của cha mình, hắn thấy có chút không đúng.
"Cha, ngươi tin?"
Tô Hạo nhẹ gật đầu một cái nói:
"Nếu là ta không có trải qua chuyện này trước đây, ta sẽ nghĩ ngươi là muốn đùa bỡn lão già như ta."
tê.. thật đúng.
Tô Lãng trong lòng có chút kì lạ, kiếp trước cũng không nghe cha mình nói chuyện này, nhưng nghĩ lại nếu cha mình lại tin tưởng chuyện ma quỷ này, hắn không cần gấp vạch trần, đợi có chút thực lực liền điều tra chuyện này.
Hai người nói chuyện hồi lâu thì Tô Hạo rời đi, trước khi đi còn không quên để lại cho Tô Lãng chút ít đan dược, khiến hắn cảm thấy có chút ấm áp.
Kiếp trước bởi vì thời gian sau chém đi phần nhân tính, tình cảm đối với Tô Lãng đó là thứ gì quá xa vời, làm cho đạo của hắn cũng không phải trọn vẹn, đáng tiếc còn chưa kịp bù đắp, liền nửa đường c·hết đi.
Nhìn Tô Hạo rời đi, Tô Lãng cũng không lãng phí thời gian còn lại, hắn điều chỉnh lại bản thân một chút, sau đó tiến hành cải trang đi ra ngoài Tô phủ.
Đêm nay nếu như những gì hắn đã đoán, [Cửu Thiên Thần Lôi Quyết] cũng không thể tu luyện tại Tô phủ, sẽ tạo nên dị tượng vô cùng lớn, kiếp trước có hệ thống có thể che đậy vô số dị tượng, nhưng kiếp này Tô Lãng vẫn không thể làm được điều đó.
Cho nên hắn quyết định đi đến hang ổ của Hổ yêu trước kia, tại bên ngoài Thanh Bình thành, cách thành chỉ có mười dặm, thuê một cổ xe ngựa đi không bao lâu liền đến, có thể đến kịp trước trời tối là được.
Cho dù đêm nay phụ cận Thanh Bình thành dị tượng lớn cỡ nào, người ta cũng chỉ cho rằng là bảo vật xuất thế, hoặc là có đại năng độ kiếp. Tại Tinh Thần đại lục, chỉ khi Nguyên Anh đột phá Hóa Thần mới xuất hiện lôi kiếp mà thôi, trừ một vài tên "không giống người" tại Trúc Cơ đã bắt đầu độ kiếp.
Nếu là cái trước, xuất hiện bảo vật, Tô Lãng cũng không lo lắng Thanh Bình thành gặp chuyện, hai ngày nữa Thiên Mệnh Nhân đầu tiên sẽ xuất hiện tại Thanh Bình Thành, còn lo lắng cái quỷ gì.
Thiên Mệnh Nhân là ai?
Chính là tai ương di động, nơi nào có Thiên Mệnh Nhân đi qua nơi đó có tai họa chực chờ, hắn/nàng được xem như đầu nguồn của phiền phức, mang theo một khí chất đặc biệt thu hút rắc rối như nam châm.
Đi đến đâu là phiền phức theo đến đó, khiến cả những kẻ thù lâu năm không muốn gặp cũng phải giật mình mà xuất hiện.
Những người thân cận thì chỉ biết lắc đầu thở dài, coi thiên mệnh của hắn/nàng như một "chức vụ" gắn liền với sự hỗn loạn và rắc rối. Hắn/nàng chẳng cần cố ý tìm kiếm, tai họa tự dưng xuất hiện trước mặt, như thể trời đất chỉ định rằng cuộc đời hắn/nàng phải đầy kịch tính, không một ngày yên ổn.
Thiên Mệnh Nhân không phân bên địch bên ta, có người vì đối đầu với hắn mà không thể siêu sinh, có người vì giúp hắn mà toàn bộ gia tộc bị đồ sát, có người đồn rằng Thiên Mệnh Nhân chính là Tử Thần duy nhất có thể đi trên mặt đất, là câu hồn sứ giả, phán quan của Thần linh.
Chỉ cần hắn trừng ngươi một cái, nói ngươi đêm nay điểm mười hai giờ c·hết, đến mười hai giờ đêm, ngươi có thể sống qua một giây, hắn liền c·hặt đ·ầu làm bô cho ngươi ngồi.
Tô Lãng tin tưởng với chuyên gia gây rối này, Thanh Bình thành thêm một chuyện cũng không có gì đáng lo cả.
Thanh Bình thành hai ngày yên bình nên cố gắng tận hưởng, nếu không những ngày tháng sau chính là Tai Họa Chi Thành.