Xế chiều, người của Vạn Bảo lâu đã sớm đưa đầy đủ vật liệu đến, Tô Lãng nhìn đám vật liệu trên bàn, cảm thấy hài lòng.
Trận pháp bố trí cũng không quá phức tạp, trước tiên đặt trận đồ hình bát quái, sử dụng Thiên Lôi Thạch để làm trung tâm, xung quanh bố trí các viên Thủy Ngưng Linh Thạch tại bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tiếp theo trồng Vân Vụ Thảo tại bốn góc chéo của trận đồ để hỗ trợ trong việc cảm nhận độ ẩm và điều hòa linh lực bên trong trận pháp. Rải Phong Tinh Sa dọc theo các đường nối giữa Thiên Lôi Thạch và các viên Thủy Ngưng Linh Thạch, để trận pháp có thể cảm nhận sự thay đổi của dòng không khí và hướng gió.
Cuối cùng là cắm Tụ Lôi Châm xung quanh trận pháp, tạo thành một vòng tròn bên ngoài nhằm hấp thu điện tích của sấm sét và linh khí từ thiên nhiên, giúp kích hoạt trận pháp khi trời có dấu hiệu thay đổi.
Bố trí xong hết thảy, chỉ cần linh lực vào Thiên Lôi Thạch, sau đó quan sát sự biến đổi của các vật liệu. Nếu thấy Phong Tinh Sa dao động mạnh, Thủy Ngưng Linh Thạch tỏa ra hơi nước, và Vân Vụ Thảo rung rinh bất thường, thì khả năng có mưa giông kèm sấm chớp rất cao.
Trận pháp này có thể kéo dài hai mươi bốn giờ, đáng tiếc Tô Lãng chỉ có Luyện khí tầng 3, nếu hắn hiện tại là Trúc Cơ kỳ, có thể duy trì trận pháp đến bốn mươi tám giờ.
Tô Lãng ngồi tại đình viện, ngắm lên bầu trời cao. Tinh Thần đại lục không có chân chính sao trời, lít nha lít nhít điểm sáng trên trời đều là đại diện cho tu sĩ của Tinh Thần đại lục, mỗi khi một tu sĩ sinh ra, trên trời sẽ thêm một điểm sáng, mỗi khi có n·gười c·hết đi, điểm sáng tương ứng với người đó cũng sẽ biến mất theo.
Đúng lúc này trận pháp đột nhiên rung động, Phong Tinh Sa dao động, Thủy Ngưng Linh Thạch tỏa ra hơi nước, Vân Vụ Thảo một chút rung rinh, Tô Lãng trong lòng mĩm cười, đây chính là dấu hiệu trời sẽ có mưa giông kèm sấm chớp, nhưng đáng tiếc không phải hiện tại, đoán chừng phải đến tối ngày mai.
Trận pháp dự báo sẽ không xảy ra sai lầm, nếu có, Tô Lãng không cần sống trên đời này nữa, làm người ba đời, kiếp trước còn là một trong những tồn tại mạnh mẽ, trận pháp dự đoán nhỏ còn xảy ra sai xót, thì không cần phải sống thêm cho tốn kém linh khí trời đất.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló dạng, Tô Lãng từ trên giường êm tỉnh lại, đã rất lâu, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon như thế.
Kiếp trước phần lớn cuộc đời đều là bày mưu tính kế, cùng người khác đấu trí đấu dũng, hoặc là chiến đấu từ đêm cho tới sáng, từ sáng đến đêm, cùng với tu sĩ cấp độ càng cao, ngủ với bọn họ là không cần thiết, một lần thức trăm năm liên tục cũng không thành vấn đề, giấc ngủ đối với Tô Lãng quả thật quá xa xỉ.
Để chuẩn bị cho hôm nay, Tô Lãng không có ý định bước ra khỏi Tô phủ, bởi đơn giản, trước khi sấm chớp xuất hiện, hắn muốn tự phế bản thân.
Không sai, chính là phế bỏ tu vi hiện tại, biến từ tu sĩ trở lại phàm nhân.
Đây cũng là có nguyên nhân, Tinh Thần đại lục lịch sử đã có mấy triệu năm, chính đạo đại năng cùng ma đạo chí tôn xuất hiện vô số, không ngừng đấu trí đấu dũng, có lúc chính đạo ép ma đạo không thở nổi muốn gần như tuyệt diệt, có lúc ma đạo lại đè đầu đạp chính đạo dưới chân mình, khiến chính đạo không ngốc đầu lên nổi.
Linh khí tại ban sơ là thứ thuần khiết nhất, "trong sạch" nhất, nhưng theo thời gian, việc ma đạo tu sĩ biến linh khí thành ma khí, chế tạo nhiều vụ t·ai n·ạn trên toàn đại lục, mỗi khi có tu sĩ ngã xuống, linh khí sẽ toàn bộ trả lại thiên địa, mà thứ hoàn trả của ma đạo tu sĩ không phải linh khí, mà là ma khí.
Không riêng ma đạo tu sĩ, nhiều chính đạo tu sĩ đến cảnh giới cao xuất hiện tâm ma, vượt qua thì không nói, nếu như không vượt qua, độ kiếp thất bại thân tử đạo tiêu, linh khí hoàn về thiên địa cũng sẽ oán khí ngập trời, gây "ô nhiễm" cho đại lục.
Khoa trương nhất chính là mỗi khi đến chính ma đại chiến, dù cho bên nào thắng lợi sau cùng, cũng nhất định thương tổn không ít, n·gười c·hết nhất định vô cùng vô cùng nhiều, lúc đó càng thêm tổn hại cho đại lục, linh khí cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng.
Mà muốn tu luyện [Cửu Thiên Lôi Thần Quyết] đi được càng xa, nhất định phải loại bỏ tạp chất trong cơ thể, mà tạp chất trong cơ thể Tô Lãng lúc này chỉ có linh lực.
Vì lẽ đó mà hắn sau khi bố trí trận pháp, tìm được ngày phù hợp, sau đó sẽ tự phế tu vi, tu luyện lại từ đầu.
Nhưng với [Cửu Thiên Lôi Thần Quyết] không chỉ là tự phế tu vi, còn cần phải phá bỏ đi linh căn của mình, nếu không lúc ngưng tụ Lôi Thần Thể, nhất định sẽ rất đau đớn, nhẹ nhất là nửa điên, nặng nhất chính là c·hết đi.
Linh căn càng thấp, phá bỏ càng dễ, Tô Lãng hiện giờ chỉ có tạp chất lục linh căn, phá bỏ dễ như "phá thai" chỉ cần một viên độc đan là được.
Nói về đan dược, hắn không hiểu quá nhiều, phần lớn đan dược của hắn ở kiếp trước đều từ hệ thống mà ra, không cần hắn phải luyện chế. Nhưng chế luyện độc đan vẫn không khó, mẹ hắn lại là luyện đan sư, mỗi tháng cho Tô Lãng không ít đan dược.
Mà "thuốc bổ" đôi khi cũng là thuốc độ nếu sử dụng quá liều, Tô Lãng nhìn trên tay hai mươi viên sáng bóng màu lam nhạt Hồi Khí Đan, không nghĩ nhiều liền quả quyêt uống vào.
Hồi Khí Đan là một loại đan dược phổ biến trong giới tu tiên, với tác dụng chính là phục hồi linh lực cho người sử dụng. Đây là loại đan thích hợp để sử dụng trong các tình huống cần nhanh chóng khôi phục linh lực, như sau khi chiến đấu hay luyện công pháp tiêu hao nhiều năng lượng.
Bình thường một ngày chỉ có thể dùng ba viên, mỗi viên còn phải cách nhau hai giờ. Nếu dùng quá nhiều sẽ sinh ra mặt trái hiệu quả, có thể gây tích tụ dược lực thừa trong kinh mạch, khiến người dùng cảm thấy mệt mỏi hoặc khó chịu, thậm chí kinh mạch vỡ nát, trở thành phế nhân.
Tô Lãng chính là lợi dụng hiệu quả mặt trái của Hồi Khí Đan, để kinh mạch vỡ vụn, từ đó linh căn cũng theo đó vỡ nát, tu vi cũng phế đi, một công đôi chuyện, không cần tách rời, vẽ vời thêm chuyện.
Sau khi cho liên tục hai mươi viên Hồi Khí Đan vào bụng, Tô Lãng đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể không thể lưu thông trôi chảy, gây cảm giác căng tức và đau nhói dọc các kinh mạch, nhất là khi vận hành linh lực.
Đây là hiện tượng "kinh mạch tắc nghẽn" Tô Lãng ráng chống gượng, hắn trong lòng thầm nghĩ, cái này cũng đến quá nhanh đi. Không nghĩ nhiều, hắn liền vận dụng linh lực, nhưng linh lực giống như phản phệ lại hắn, khiến hắn ngũ tạng đau nhói.
Da dẻ bên ngoài Tô Lãng tái nhợt, tiếp đến chuyển sang đỏ ửng bất thường. Khí huyết của hắn đột ngột giống như bùng nổ, một ngụm máu tươi từ trên miệng hắn phun ra ngoài.
Qua hồi lâu, Tô Lãng cố gắng chống đỡ bản thân, hắn cảm thấy toàn thân rã rời, mệt mỏi, cảm giác buồn nôn cứ dai dẳng trong cơ thể, như bị một lực đè nén từ bên trong.
Tô Lãng không những không có ân hận chút nào, trên miệng còn nở một nụ cười, hắn thành công, đệ nhất phế vật Tô gia Tô thiếu, hiện tại chính là phế nhân, thử hỏi tin này nếu truyền ra ngoài, chúng nhân có kinh hỷ, có ngoài ý muốn hay không đây!