Đằng Nguyên nghi ngờ, nhắm mắt kiểm tra lại lần nữa, tâm tình nhảy nhót như điên, miệng lẩm bẩm:
- Quả thực là Không Đàm… Đây chẳng phải tầng thứ nhất của Huyết Liên sao? Vậy không cần linh khí nhập thể, không cần linh lực vẫn có thể sinh Không Đàm?
Màn sương trong đầu Đằng Nguyên co cụm lại như muốn nhắc nhở rằng nó sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì, thắc mắc vô ích.
Đằng Nguyên không có câu trả lời, từ những thứ bật ra trong đầu, chính mình lại gom góp thông tin.
Không Đàm nằm gần đan điền, không nằm trong mà như chồng lên trên… Thật kỳ quái! Tuy nhiên nó không thực sự đè vào đan điền, ảo diệu giống như cùng nằm chung một chỗ nhưng ở không gian hoàn toàn khác. Đúng là Không Đàm mà!
Khóe miệng Đằng Nguyên nhếch lên không tự chủ, đầu lùng bùng như có pháo hoa, tim đập thình thịch gấp gáp. Hắn muốn hét lên mấy tiếng cho thoả cơn hưng phấn nhưng không dám, cố kiềm chế.
Hắn có Không Đàm, chẳng cần linh khí nhập thể, chẳng cần tu luyện theo lẽ thường… Hắn vừa nghĩ đây là tầng thứ nhất của cái gì ấy nhỉ? Huyết Liên là gì?
Đằng Nguyên toét miệng cười, mắt loé sáng.
Chẳng cần biết. Chỉ biết con đường tu luyện của hắn bắt đầu rồi… Tà thể đã phát huy tác dụng, hắn đạt được tầng thứ nhất của Huyết Liên mà không cần tuân theo những quy tắc cũ.
Tiếng roi quất vun vút lên da thịt, tiếng nô lệ kêu đau, tiếng quát tháo của binh lính Vạn Tư quốc khiến Đằng Nguyên bừng tỉnh khỏi sự hưng phấn, quay trở lại thực tại. Hắn lia mắt về phía đám lính đang ra sức tra tấn thôn dân, sát ý nổi lên.
Lũ súc vật kia đã giết thê nhi, phụ mẫu, đồng hương của hắn. Đằng Nguyên thề sẽ cắt cổ, moi tim chúng để trả thù cho gia quyến và bá tánh Hồi thành chết oan. Bọn này độc ác không bằng cầm thú, cần phải diệt trừ tận gốc.
Đằng Nguyên lảo đảo đứng dậy nhưng không đứng nổi, ngã sõng xoài. Hắn một bước đi một bước bò, lết về phía bãi đất trống nơi có mấy nô lệ đã gục. Huynh đệ Điền Đông và Lưu Ngọc Lâm thấy Đằng Nguyên bò về được, mừng rỡ nhìn nhau, tuy không dám nói gì nhưng ánh mắt sáng lấp lánh.
Bọn lính Vạn Tư quốc chỉ trỏ, gật gù, mắt rắn tà ác săm soi Đằng Nguyên. Chúng đều nghĩ hắn sẽ chết nên đánh cược với nhau. Bất quá giờ hắn đứng dậy được, chúng rất đỗi sửng sốt. Thương thế trên người Đằng Nguyên rất nặng, dù không có vết thương trí mạng nhưng toàn thân bị cắt chằng chịt không chỗ nào lành lặn, máu chảy cực nhiều. Hắn lại sốt cao, bất tỉnh sáu ngày không ăn, không thuốc, chỉ uống nước cầm hơi, nếu là người thường sống sao nổi.
Bao nhiêu kẻ thương tích nhẹ hơn đã bỏ mạng dọc đường, hắn còn sống đúng là kỳ tích.
Nô lệ lấy đủ nước, đốt lửa ngồi quây mỗi thôn một chỗ dưới sự trông chừng của đám lính Vạn Tư quốc. Họ được phát một cái bánh ngô khô khốc, ai nấy ăn ngấu nghiến vì đói. Đằng Nguyên ngồi giữa huynh đệ Điền gia, chậm rãi ăn, nhai nuốt khó khăn vì sáu ngày nay không hoạt động cơ hàm, cổ họng đau rát. Hắn trông thấy Lưu Hoàng Du ngồi lẫn trong đám hán tử Liễu Hoà thôn.
Điền Đông thì thầm: — QUẢNG CÁO —
- Đệ sao rồi?
- Chưa chết. – Đằng Nguyên liếc mấy tên lính cách đó không xa. – Chuyện gì?
Điền Đông xích lại gần, hạ giọng gần như thì thầm:
- Mấy ngày nay bọn ta nghe ngóng được vài tin. Đà Liêu Châu đánh Sa Lục Châu ở phương bắc, đám Vạn Tư quốc này thừa nước đục thả câu, giết người hôi của. Chúng đi đến đâu giết sạch đến đó nên tin tức không truyền xa được. Tập thành và một nửa Hồi thành đều bị chúng san bằng.
Lưu Ngọc Lâm ngồi bên kia, ghé tai Đằng Nguyên nói:
- Huynh bất tỉnh nên không thấy thảm trạng các thôn trong địa phận Tập thành. Xác chết la liệt khắp nơi, bốc mùi thối rữa kinh khủng. Cả đại địa này không còn một mống bá tánh nào sống sót. Lũ cầm thú.
Điền Đông gật gù:
- Chúng chỉ bắt nô lệ, còn lại giết sạch. Nghe nói đây là Bạch Đà quân của thành Huỳnh Tương. Tướng thống lĩnh tên là Hàm Tang.
Đầu Đằng Nguyên loé lên hình ảnh tên tướng quân đeo giáp bọc trán khảm chữ “Hàm”, lửa hận cháy hừng hực trong ngực. Bất quá hiện tại hàn khí đã lan khắp người, ngọn lửa không bốc cao được, rất nhanh dịu xuống nhường chỗ cho sự toan tính. Đằng Nguyên nhướn mày:
- Hàm Tang… Chúng định đưa chúng ta tới thành Huỳnh Tương?
Điền Đông gật đầu:
- Chắc vậy. Chúng xích người cùng làng vào với nhau, cho đẩy những xe lương thực gần nhau. Ai gục xuống chúng sẽ đâm chết, vứt xác. Chẳng ai dám gục trên đường. Dù kiệt sức cũng phải cố mà lết, hoặc cầu xin người cùng làng lén lút giúp đỡ. Như vậy tử vong sẽ giảm xuống.
Đằng Nguyên không hiểu ý Điền Đông. Lưu Ngọc Lâm giải thích:
- Chúng không muốn nô lệ chết. Đệ để ý thấy bọn nô lệ Vạn Tư quốc trong Bạch Đà quân đều là kỵ binh, đi theo chủ ra chiến trường, địa vị còn cao hơn đám bộ binh. Nếu không có nô lệ Sa Lục Châu, toàn bộ quân lương và lương thực cướp được sẽ do đám lính tiểu tốt kéo. Có nô lệ, chúng không cần đụng tay, rảnh rang đi không, sung sướng biết bao.
— QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên hiểu ra, gật gù.
Đã mất công bắt nô lệ mang về, chẳng ai muốn bị rơi rớt cả nghìn mạng dọc đường. Điền Đông tiếp tục:
- Mấy ngày đầu ta còn lo bọn súc vật này sẽ giết ta và đệ cho đỡ vướng nên gắng gượng đẩy xe. Bất quá chúng có thể giết ta, không thể giết đệ. Nghe nói đệ chém chết hơn hai mươi tên lính Vạn Tư quốc, được chính Hàm Tang để mắt. Bọn ta suy đoán tên Hàm Tang kia sẽ mang đệ theo giống như đám nô lệ kỵ binh.
Đằng Nguyên không cho là vậy.
Dù bọn chúng nhìn ra hắn lợi hại, giữ cho hắn sống nhưng cũng chỉ để đày đọa, khiến hắn nếm mùi đau khổ thôi. Nô lệ kỵ binh là người Vạn Tư quốc, sinh ra bởi nữ nô hoặc tự bán mình lấy bạc cứu gia quyến khỏi tuyệt lộ, hoàn toàn khác nô lệ Sa Lục Châu.
Bọn chúng đã tán sát bá tánh Sa Lục Châu, giết hại dã man gia quyến của từng nô lệ đang ở đây, lòng ai không chứa hận ý ngút trời, không muốn phanh thây chúng báo thù cho thân nhân? Sao Hàm Tang có thể nuôi ong tay áo, mang Đằng Nguyên theo được!
Hắn lắc đầu:
- Đệ không nghĩ vậy.
- Nếu y mang… - Điền Đông ghé sát mặt Đằng Nguyên, mắt u ám, đau đớn, tóe lửa.
Nếu Hàm Tang dám mang hắn theo, đầu y sẽ không ở trên cổ lâu.
Đằng Nguyên nhìn lại Điền Đông, sát khí loé lên. Điền Đông gật gù, khẽ thở dài, vai rũ xuống.
Lưu Ngọc Lâm biết Đằng Nguyên sẽ trả thù nếu có cơ hội, vừa nhẹ nhõm vừa bi thương.
Có lẽ huynh đệ Lưu gia, Điền gia đều đang bấu víu lấy tia hi vọng trả thù mong manh làm động lực tồn tại, bất quá thực tế tàn khốc đập vào mặt họ hết đợt này đến đợt khác. Họ chỉ là nông phu thô lỗ, đối phó với vài tên lính còn không nổi, sao có thể chọi cả quân đội. Muốn trả thù là vọng tưởng. Huống hồ trong số những hán tử đã bị bắt, mười người thì chín người căm thù lính Vạn Tư quốc nhưng bao nhiêu người có gan biến căm thù thành hành động? Đa số đều bất lực rũ vai, cúi đầu giữ mạng, thậm chí run sợ trước đao kiếm vô tình mà trở nên hèn nhát.
Khả năng liên kết lại để quật khởi hoàn toàn không có.
Chẳng những số lượng binh lính áp đảo mà tinh thần nô lệ còn bị đè nén vì ai cũng vừa trải qua sự kinh hoảng khi mất người thân, sau đó ngày ngày chứng kiến những bá tánh yếu ớt ngã xuống. Bọn họ sẽ như voi con và sợi xích, khi lớn lên cũng tưởng mình không thể giật nổi xích như lúc nhỏ, tưởng mình yếu hơn sợi xích và không giật, mãi mãi bị cầm tù trong tuyệt cảnh này. — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên không giống như vậy.
Nếu hắn là phàm nhân, chỉ có thể dựa vào số mệnh, chờ thời để thoát thân. Nhưng hắn không phải. Hắn có tà thể, hiện tại đan điền sinh dị biến, Không Đàm xuất hiện, con đường tu luyện đã mở ra. Hắn có thể xuôi theo dòng chảy lịch sử và số mệnh của kẻ khác, âm thầm tu luyện để chờ ngày báo thù rửa hận.
Khi đó hắn sẽ giết sạch Bạch Đà quân, từ tướng đến lính, từng kẻ, từng kẻ… Dùng máu chúng tế oan hồn Mục Nhan, tiểu Hoa, tiểu Trúc, bá tánh Tụ Sơn thôn, Hồi thành, Tập thành…
Hàm Tang không thể tự động binh đao, chắc chắn phải có kẻ đứng bên trên ra lệnh. Hắn sẽ tìm kẻ đó hoặc những kẻ đó, phanh thây chúng ra cho hả dạ.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Mà đối với mối thù như đại hải này, mười năm đã trả xong thì Đằng Nguyên quả thực cảm tạ liệt tổ liệt tông Đằng gia.
Hắn giữ suy nghĩ cho riêng mình, không trao đổi cùng bất cứ ai. Huynh đệ Lưu gia, Điền gia dù gan lớn cũng chỉ là phàm phu tục tử, sức một người không địch nổi chục người. Nông phu thô lỗ ít ai làm nên chuyện. Thời thế tạo anh hùng, tuyệt lộ sinh dị tướng. Để xem trong hoạn nạn kinh thiên, ai sẽ là anh hùng cái thế. Khi nhân tài xuất hiện, Đằng Nguyên bí mật liên thủ cũng chưa muộn.
Nô lệ lũ lượt kéo nhau ra suối tắm rửa, lấy nước dự trữ cho chuyến hành quân ngày mai. Đằng Nguyên cũng ra suối tắm, nhẹ nhàng kỳ cọ thân thể đầy vết thương khiến bụi bẩn và vảy đóng trên miệng vết thương tróc ra từng tầng.
Hắn trầm ngâm, trông rù rù như con gà bệnh, thân hình gầy rộc vì sáu ngày không ăn. Có điều đó là vẻ bề ngoài, trong đầu, trong tim hắn đều cháy bỏng khát vọng báo thù. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chuyện này không thể vội. Những kẻ hắn nhắm đến hoặc là ở quá cao, hoặc là số lượng quá đông. Sức hắn hiện tại đừng nói giết Hàm Tang, nằm trong vòng vây của hai chục bộ linh thông thường cũng thoát không nổi. Vậy nếu muốn triệt hạ cả một đội quân, hắn phải có linh lực, hoặc phải sở hữu một đội quân mạnh hơn.
Đằng Nguyên xoè tay ra nhìn, khu động Không Đàm rồi cười nhạo chính mình.
Không có linh khí nhập thể, cách nào sử dụng Không Đàm?
Không có linh lực, Không Đàm xuất hiện đã là may lắm rồi. Các vết thương của hắn sẽ rất nhanh khỏi, không lo sốt cao mất mạng, còn đòi hỏi gì hơn.
Thù này muốn trả ít cũng phải mười năm, hai mươi năm.
Hình ảnh Mục Nhan và hai hài tử chết thảm hiện ra trước mắt Đằng Nguyên. Tâm hắn lạnh như tro tàn, ngực đau thắt từng cơn. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn cũng được… Không phanh thây Hàm Tang và bè lũ đứng sau, Đằng Nguyên thề chết không nhắm mắt.