Tâm Ma

Chương 6: Mất tích



Tại nơi ở của bốn người nhà Lý Đại, hướng xuống phía nam khoảng năm mươi dặm, có một thôn trấn tên là Hạnh Phúc.

Đây là một thôn trấn lâu đời, theo thời gian đã mở rộng ra đến hơn bốn trăm hộ. Trưởng thôn hiện tại là một ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn rất khỏe khoắn, chưa có dấu hiệu gần đất xa trời.

Trong nhà, lão có tám người vợ chính thức. Người trẻ thì rất trẻ, mà người già thì cũng rất già. Tuy nhiên, những bà vợ già của lão lúc trẻ cũng từng là những mỹ nữ ai thấy đều thèm thuồng.

Chính vì vậy, từ khi lấy người vợ đầu tiên cho đến nay, lão đều rất hăng hái thực hiện “sinh hoạt”. Ít thì hai, ba ngày một lần, mà nhiều thì hai, ba lần một ngày cũng có thể.

Nhưng buồn thay, qua bao nhiêu năm chăm chỉ cày cấy, lão chẳng trồng được đứa con trai nào để nối dõi tông đường.

Lão không thích con gái, cho nên ngay khi có người đến tuổi lấy chồng, lão đều nhanh chóng gả đi. Thông gia của lão phần lớn đều là những người có tiền hoặc có quyền thế, vì vậy dù chỉ là một trưởng thôn, nhưng nhà lão chẳng những rất giàu, mà địa vị của lão cũng rất lớn.

Nếu không phải tổ tiên dặn dò phải ở lại nơi này, chắc chắn lão đã chuyển đến một tòa thành rộng rãi hơn rồi.

Có điều là, không phải cô con gái nào của lão cũng đủ xinh đẹp để gả vào nơi lão mong muốn. Mà nếu không đẹp, lão sẽ cho rằng đó không phải con của mình, thế là đem bán hết vào kỹ viện, coi như gỡ chút tiền vốn.

Ngày qua tháng lại, lão già đi lúc nào không hay, ước muốn có con trai cũng theo đó c·hôn v·ùi trong đáy mắt. Những tưởng lão đã không còn hi vọng gì về chuyện này, thì một tháng trước, tỳ nữ trong nhà lão hạ sinh được đứa con trai, sau đó lập tức được lão thu làm vợ thứ chín.

Bấy giờ, người ta mới vỡ lẽ ra, vì sao những tỳ nữ nhà lão lại hay mang chửa hoang như vậy. Tuy nhiên, cũng có người độc mồm độc miệng, nói đứa con trai chắc gì đã là của lão. Nhưng chưa biết chừng, có khi điều này lại là sự thật.

Hôm nay là đầy tháng của đứa con trai duy nhất, trưởng thôn nổi tiếng keo kiệt cũng không tiếc tiền của, sai người mở tiệc linh đình. So với lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của lão, bữa tiệc này cũng chẳng kém bao nhiêu.

Tại mảnh sân rộng trước nhà lão, dân làng tụ tập đông đúc, ai nấy đều mặt mày hớn hở. Bọn họ, một phần đến chúc mừng lão, nhưng phần lớn là vì những thứ cao lương mỹ vị ở đây, những thứ cả đời họ chưa bao giờ được nếm qua.

Chống cây gậy xuống đất, trưởng thôn khập khiễng đi đến từng bàn tiệc, cảm ơn mọi người vì đã đến chia vui với mình. Khác với vẻ hách dịch thường ngày, lão lúc này trông khá hòa đồng và thân thiện.

Phía sau lưng lão, theo sát không rời là một thiếu phụ trẻ trung, dung mạo như hoa, mắt phượng mày ngài. Nàng tên Mai Tiểu Linh, chính là vợ thứ chín của lão. Mặc dù mới sinh con không bao lâu, nhưng trông Tiểu Linh vẫn hấp dẫn đến mê người.

Chẳng những xinh đẹp, mà dường như trong từng cử chỉ nét mặt, từng nụ cười như hoa đào nở rộ, hay từng cái nhấc tay nhẹ nhàng, nàng đều mang theo ẩn ý nào đó, khiến người khác không thể không động tâm do dự.

Thỉnh thoảng, vài ánh mắt lại liếc nhìn bộ ngực căng tròn, đong đưa theo mỗi bước đi của nàng, lòng nóng như lửa đốt. Đáp lễ những ánh mắt nhiệt tình ấy, Tiểu Linh cũng hân hoan đi đến trước mặt mỗi người, kính cẩn mời rượu.

Tửu lượng nàng rất khá, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi. Tuy nhiên, cái cách nàng rót rượu mới thật sự khiến người ta thưởng thức. Rượu nàng rót rất đầy, dù không phải đêm rằm nhưng vẫn phản chiếu ra được bóng trăng tròn sáng tỏ, quả thật là hiếm thấy nên càng phải nhìn nhiều một chút.

Lão trưởng thôn đi bên cạnh, thấy nhưng lại vờ như không thấy gì, cười nói vui vẻ với những gương mặt u mê kia. Lão thích nhìn vẻ thèm thuồng đến nhỏ dãi của người khác, trước những thứ mà chỉ có lão mới được chạm tới.

Trong lúc mọi người đang say sưa tiệc tùng, bỗng có một tên gia nhân lưng gù từ trong nhà chạy ra, hốt hoảng la lớn:

“Lão gia! Lão gia! Có chuyện không hay rồi!”

Những chén rượu, những đôi đũa lấp loáng dầu mỡ dừng lại giữa không trung, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tên gia nhân ấy.



“Chuyện gì?” Trưởng thôn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, bởi không có chuyện gì mà lão không thể giải quyết được. Đối với lão, chỉ cần có tiền là giải quyết được tất cả. Mà lão, so với bất kỳ ai trong thôn, kể cả những thôn bên cạnh, chính là người có nhiều tiền nhất.

“Thiếu gia… thiếu gia biến mất rồi.”

“Cái gì?” Lão túm lấy cổ áo tên gia nhân, quát to. Khó khăn lắm mới có một đứa con trai, bỗng dưng lại biến mất, làm sao lão có thể bình tĩnh được nữa. Lão chợt nhận ra, nếu như đứa bé có chuyện gì, cho dù có tiền cũng không thể giải quyết được.

“Sao lại biến mất?” Đứng ở bên cạnh, Tiểu Linh giật mình đánh rơi chén rượu xuống đất, vội vã chạy vào trong nhà.

Tên gia nhân chưa kịp trả lời đã bị trưởng thôn đạp một cái vào ngực, ngã lăn quay ra giữa sân. Mặc kệ hắn, lão tức tốc rời khỏi bữa tiệc, vừa đi vừa gọi với theo:

“Tiểu Linh, Tiểu Linh, chờ ta với!”

Tuy nhiên, do đôi chân bị tật, cộng thêm tuổi già, lão không thể chạy nhanh được, chỉ có thể bước từng bước khập khiễng. Đi được một đoạn, lão dừng lại thở hổn hển, hướng về phía mảnh sân bên ngoài gọi to:

“A Quý! A Quý!”

“Dạ, lão gia có gì căn dặn ạ?”

Tên gia nhân lúc nãy vội chạy tới, tay chân khúm núm nhìn lão. Cơ thể vừa thấp vừa gầy, lại thêm cái bứu trên lưng, khiến cho bộ dạng của hắn càng giống một con tôm, trông vô cùng hèn mọn.

“Mau, mau đỡ ta vào trong, đến phòng Tiểu Linh.”

“Dạ.” A Quý cúi đầu, dìu lão trưởng thôn đi.

Vào đến phòng ngủ của Tiểu Linh, lão thấy nàng ta đang ôm một chiếc khăn vải màu đỏ, nằm trên giường khóc nức nở. Hai tỳ nữ đứng bên cạnh, trông thấy trưởng thôn, khuôn mặt liền trở nên tái nhợt, vội quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

“Đám vô dụng các ngươi, làm gì mà thiếu gia biến mất cũng không biết?” Lão trưởng thôn gầm lên. Nhưng không đợi bọn họ kịp trả lời, lão đã quay sang A Quý nói:

“Lôi ra ngoài đánh gãy chân cho ta.”

“Dạ!”

A Quý chắp tay vâng dạ rồi rời khỏi căn phòng, lúc trở lại thì dẫn theo bốn tráng hán cao to vạm vỡ.

“Lão gia tha mạng!”

Hai tỳ nữ mặt cắt không còn giọt máu, lạy lục van xin. Nhưng vô dụng, cho dù bọn họ nằm dài xuống đất, cố bám những ngón tay vào nền nhà đến bật cả máu, vẫn không thể chống cự lại được sức mạnh của đám tráng hán lực lưỡng kia.



Cả hai cứ thế bị lôi ra ngoài, thân thể vẽ nên hai đường song song trên mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó lại xen lẫn âm thanh rên rỉ yếu ớt. Lão trưởng thôn nghe thấy tất cả, gương mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào.

Tuy nhiên, trong mắt lão ta lại lóe lên nét thỏa mãn. Lão ta rất thích trừng phạt người khác, rất thích nhìn thấy bọn họ phải quỳ lạy van xin trước mặt mình, nhưng cuối cùng vẫn b·ị đ·ánh thành tàn phế.

Đã là phế nhân, bọn họ chỉ có thể căm hận lão, lại không thể trả thù.

“A Quý!”

“Dạ, lão gia có gì căn dặn?”

“Mau cho người đi tìm kiếm, dù phải xới cả cái thôn này lên, cả mấy thôn bên cạnh nữa, cũng phải mang bằng được thiếu gia về đây cho ta. Nếu không, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy.”

“Dạ, dạ, tiểu nhân biết rồi thưa lão gia.” A Quý khúm núm đáp, lập tức rời đi.

Về phần đám thôn dân đến dự tiệc, cảm thấy có chút không ổn nên cũng nhanh chóng kéo nhau ra về. Tâm trạng lão trưởng thôn đang không vui, thậm chí là phẫn nộ, tốt nhất nên tránh xa để đề phòng tai bay vạ gió.

Lão trưởng thôn không còn tâm trạng để quan tâm đến những chuyện xảy ra bên ngoài. Lão thu hồi ánh mắt, khập khiễng tiến đến bên cạnh Tiểu Linh, an ủi nàng:

“Tiểu Linh ngoan, đừng khóc. Ta đã sai A Quý dẫn người đi tìm rồi, bọn chúng sẽ sớm mang con trai chúng ta về thôi.”

Hơn năm mươi tên gia đinh cùng một bầy mười con chó, cầm đầu bởi A Quý, kéo nhau đi tìm con trai trưởng thôn khắp nơi. Nhưng dù bọn chúng đến từng nhà, lật tung từng viên gạch, đập vỡ từng cái lu nước, vẫn không thấy đứa bé đâu.

Trong một đêm, thôn Hạnh Phúc đã trở nên náo loạn, chó gà không yên, nhưng chẳng ai dám phản đối bất cứ điều gì. Thậm chí trong lúc tức giận, A Quý còn đánh một thiếu phụ đến vỡ đầu chảy máu, xua chó cắn nàng, vậy mà mọi người xung quanh cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn.

Hung hăng là vậy, nhưng A Quý cũng đang rất sốt ruột. Không tìm được thiếu gia, hắn không dám quay về gặp trưởng thôn. Nghĩ đến cơn giận của lão, mồ hôi đã chảy đầy trên trán hắn.

Hắn không muốn giống như những người mà hắn từng thay lão t·rừng t·rị, hoàn toàn không muốn. Bởi vì hắn biết, kết cục sẽ rất thảm. Trong lúc hoang mang tột độ, thậm chí nghĩ đến việc bỏ trốn, hắn chợt nghe loàng thoáng có người gọi tên mình.

Thanh âm rất khẽ, theo gió đêm thổi tới khiến những ngọn đuốc chập chờn rung động. Nhớ đến những người đã từng c·hết oan mạng dưới tay mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc cái sống lưng gù, khiến A Quý run lên bần bật.

Đám gia đinh thấy thế, tưởng hắn đang kiềm nén cơn giận trong người, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhờ vậy, thanh âm kia trở nên rõ ràng hơn, nghe kỹ thì thấy nó phát ra từ một nơi nào đó không xa, cũng không phải gọi tên A Quý, mà là “quỷ”.

A Quý lấy lại được chút bình tĩnh, theo tiếng gọi xoay người về bên trái, tách ra đám gia đinh bước tới. Hắn thấy đằng sau một thân cây bên ngoài cửa thôn, dưới ánh sáng lờ mờ, có một cái đầu người tóc tai bù xù ló ra, hai mắt trắng dã mở to nhìn hắn.

“A!” một tiếng, A Quý ngã bịch xuống đất, không giấu nổi hoảng sợ chỉ tay về phía trước. Một tên gia đinh trông có vẻ khù khờ nhìn theo hướng ngón tay A Quý, nghĩ ngợi một chút rồi đi đến chỗ thân cây, nắm lấy cái đầu kia kéo về.

Hóa ra, đó chỉ là một nữ tử điên điên khùng khùng, trong miệng không ngừng lảm nhảm một từ: “quỷ”. Nếu là thường ngày, A Quý cũng không đến nỗi dễ bị hù dọa, nhưng lúc này lại khác, vì trong lòng hắn có quỷ.

Thở ra một hơi, A Quý nhanh chóng biến biểu cảm sợ hãi thành giận dữ, đứng dậy đạp liên tiếp vào đầu nữ nhân điên, không ngừng chửi rủa. Được một lúc, hắn gầm gừ một tiếng rồi dừng lại, cảm thấy bản thân còn mệt hơn cả người b·ị đ·ánh.

Vốn định để đám chó cắn nàng, sau đó ra lệnh đám tay chân đ·ánh c·hết nàng cho hả dạ, nhưng ánh mắt A Quý chợt lóe lên, nhìn sang tên gia đinh khù khờ rồi nói:



“Ngươi, từ giờ sẽ làm đội trưởng.”

“Còn các ngươi, bắt ả điên này lại, theo ta.”

Dứt lời, A Quý dẫn đầu đám côn đồ lẫn bầy chó, xách theo nữ nhân điên khùng đang không ngừng giãy giụa, thẳng tiến về nhà trưởng thôn. Đến nơi, hắn sai người đem nữ nhân điên tới trước mặt lão, bắt đầu trình bày.

Theo như lời hắn nói, bắt đầu từ khoảng ba, bốn tháng trước, đã xảy ra việc bé trai mới sinh bị m·ất t·ích. Những đứa trẻ vừa mới lọt lòng, chưa được hưởng hơi ấm của mẹ quá một ngày đã không còn nhìn thấy đâu.

Không ai biết nguyên do, cũng chẳng tìm ra được dấu vết. Người mất con thì sống trong đau khổ, người có con nít trong nhà thì nơm nớp lo sợ, còn những người sắp sinh càng là hoang mang tột độ.

Chuyện này cứ thế tiếp diễn, cho đến khi trong thôn không còn bé trai mới sinh nào. Nhưng như vậy chưa phải là kết thúc. Sau đó, người ta lại phát hiện có thai phụ bị m·ất t·ích, lúc tìm được thì đã biến thành một cái xác, bụng bị xé mở, lấy đi bào thai, vô cùng kinh dị.

Mỗi ngày trôi qua, lần lượt từng thai phụ được phát hiện đ·ã c·hết trong tình trạng tương tự. Đa phần đứa bé trong bụng đều biến mất, thỉnh thoảng mới bắt gặp t·hi t·hể hai mẹ con nằm lại bên cạnh nhau. Những đứa bé không bị mang đi cũng chẳng có cách nào sống nổi, và chúng đều là bé gái.

Hiển nhiên, con trai lão trưởng thôn không phải trường hợp đầu tiên, chỉ khác là đến hôm đầy tháng mới b·ị b·ắt đi. Tuy nhiên, A Quý không dám nói đây là điều may mắn.

Trưởng thôn vừa nghe vừa khẽ gật đầu, ngẫm lại trong thôn mấy trăm hộ, vậy mà lúc nãy đến dự tiệc chỉ có hơn trăm, chừa ra không ít bàn trống, lãng phí rất nhiều đồ ăn của lão, đành phải đem cho chó.

A Quý lén liếc nhìn trưởng thôn một cái, sau đó chỉ vào nữ nhân điên.

“Lão gia, con ả này cứ luôn mồm gọi quỷ, không biết có quỷ thật hay không, nhưng chắc chắn ả thấy thứ gì đó. Mà ả bị điên, có khi nhìn gà hóa cuốc, nhìn trộm ra quỷ cũng nên.”

Nói xong, hắn khẽ lau mồ hôi trên trán. Hắn cảm thấy không ổn lắm, nhưng thà như vậy còn hơn không có gì để báo cáo lại với lão trưởng thôn.

Trong lúc A Quý còn đang lo lắng, trưởng thôn đã bước lên phía trước. Lão nhìn cái đầu tóc rối bù như tổ quạ, rồi đến gương mặt dơ bẩn lem luốc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai con mắt trắng dã lúc nào cũng mở to của nữ nhân điên.

Cặp mắt đục ngầu của lão trưởng thôn, ngay cả người điên cũng cảm thấy sợ hãi. Nàng ta run rẩy lùi lại một chút, đôi đồng tử không ngừng đảo loạn, miệng lại kêu rên:

“Quỷ! Quỷ!”

“Ngươi nhìn thấy quỷ?”

Nữ nhân điên trừng to mắt nhìn lão, hết lắc đầu rồi lại gật đầu, hết gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Ngươi thấy quỷ ở đâu?” Lão vừa nói vừa tròng một sợi dây thừng vào cổ nàng. “Đi, chúng ta đi bắt quỷ.”

Lão đưa sợi dây cho A Quý giữ, ra hiệu cho đám gia đinh mở một lối đi, rồi lại nhìn chằm chằm vào nữ nhân điên.

“Quỷ ở đâu?”

Nữ nhân điên hoảng sợ nằm rạp xuống đất, xoay người bò đi bằng bốn chân, dẫn theo đám người tiến về nơi A Quý phát hiện ra nàng. Nàng co người rúc vào bên dưới gốc cây, giơ tay chỉ ra bên ngoài thôn. Ở đó, có một ngôi miếu hoang.