Tâm Ma

Chương 7: Ác nhân



Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, lờ mờ hiện lên một chút ửng hồng ở đằng đông.

Trong ngôi miếu hoang đổ nát, Mộng Hoa đã thức dậy từ khi nào. Nàng vuốt lại mái tóc rối, chỉnh trang lại bộ quần áo rách rưới, sau đó ẵm con rời đi, rảo bước trên lối mòn dẫn đến thôn bên cạnh.

Dù được bà bà cho rất nhiều bạc, Mộng Hoa mỗi ngày cũng không dám tiêu xài hoang phí, chỉ mua thức ăn cùng vài bộ quần áo ấm cho con gái. Nhưng hôm nay, nàng dự định sẽ mua cho mình hai bộ váy mới và một ít phấn trang điểm.

Nguyên nhân là ba ngày trước, Lý bà có nói sẽ đón nàng đến ở cùng, làm v·ú nuôi cho cháu của bà. Thế nên, nàng muốn chăm chút lại bản thân, không thể ăn mặc rách rưới đến nhà ân nhân của mình được.

Mà sở dĩ phải lặn lội sang thôn bên cạnh, đó là vì người dân thôn Hạnh Phúc không chào đón nàng. Chuyện này, lúc trước nàng cũng rất oán hận, nhưng hiện tại thì đã không còn cảm thấy gì.

Chỉ cần còn sống, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của con gái, trong lòng nàng đã thấy được an ủi rất nhiều.

Nhờ đi từ rất sớm, Mộng Hoa nhanh chóng mua đủ những thứ mình cần, sau đó mua thêm vài món đồ chơi cho con gái rồi theo lối cũ trở về. Nghĩ đến cuộc sống tươi sáng sắp tới, nàng thoải mái nở một nụ cười, ánh nắng bình minh cũng rạng rỡ hơn trong đáy mắt.

Qua hôm nay nữa thôi, nàng sẽ không còn phải sống dưới sự dè bỉu của những người xung quanh, không còn sợ bị người khác ức h·iếp, không còn phải sống ở cái thôn tên Hạnh Phúc nhưng chưa bao giờ mang đến hạnh phúc cho nàng.

Mộng Hoa bế con gái trên tay, vừa hát vừa lắc chiếc trống xúc xắc trước mặt đứa bé, khiến nó cười tít mắt. Nhưng khi cách Hạnh Phúc thôn một đoạn ngắn, bước chân nàng bỗng dưng chậm lại.

Trước ngôi miếu hoang, có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, tay cầm đủ thứ cuốc, xẻng, gậy gộc. Trong lòng nghi hoặc, Mộng Hoa đứng tại chỗ một lúc, không biết có nên đến hỏi xem chuyện gì xảy ra hay không.

Chợt nàng bắt gặp một ánh mắt già nua, sắc lạnh đang nhìn về phía mình. Ánh mắt ấy, có lẽ suốt đời này nàng cũng không thể nào quên. Nó ám ảnh nàng mỗi đêm, ngay cả trong những giấc mơ. Đó chính là ánh mắt của lão trưởng thôn.

Cơ thể Mộng Hoa run lên, gương mặt trở nên hoảng sợ tột cùng. Như một bản năng, nàng lập tức quay đầu, hướng thẳng vào rừng chạy đi. Dù không biết vì sao lão lại dẫn theo nhiều người như vậy đến tìm mình, nhưng nàng có một dự cảm không lành về chuyện sắp xảy đến.

Trông thấy Mộng Hoa, lão trưởng thôn quát lớn, ra lệnh cho người đuổi theo. Đám gia đinh nhìn hướng cây gậy của lão, rất nhanh liền lao ra, chẳng mấy chốc đã thu hẹp khoảng cách với Mộng Hoa.

Mộng Hoa ngoảnh lại phía sau, thấy một màn này càng hoảng hốt hơn. Ngoại trừ đứa con gái bé bỏng, nàng vừa chạy vừa tháo xuống những túi lớn túi nhỏ trên người, hi vọng có thể chạy nhanh hơn một chút.

Đó đều là những thứ nàng vừa mua được sáng nay, những thứ mà hai mẹ con nàng đều rất thích, nhưng lúc này chúng chỉ làm vướng víu tay chân.

Dẫu vậy, một nữ nhân yếu ớt sao có thể nhanh hơn đám thanh niên trai tráng. Chẳng mất nhiều thời gian, nàng đã b·ị b·ắt lại rồi giải về ngôi miếu hoang, bị ném ngã nhào xuống trước mặt lão trưởng thôn.

Mộng Hoa ôm con gái trong tay, cố gắng không để đứa bé bị tổn thương. Nàng ngẩng đầu nhìn đám người, có chút thất lạc. Nàng không hiểu, tại sao bọn họ lại không buông tha cho mình? Tại sao lại đày đọa nàng hết lần này đến lần khác?

Rồi nàng nhìn về phía trưởng thôn, ánh mắt khẩn cầu van xin.

“Là ngươi làm đúng không?” Lão đáp lại nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Không chỉ mình lão, tất cả mọi người đều nhìn Mộng Hoa như vậy.

Nàng đã làm gì? Tội mang chửa hoang, bị mọi người đ·ánh đ·ập, xua đuổi, nàng cũng đã chịu đủ cả rồi. Nàng chấp nhận số phận, tìm đến một nơi vắng vẻ sống thoi thóp qua ngày, nhưng khi may mắn có được cuộc sống tốt đẹp thì bọn họ lại xuất hiện, không để cho nàng được yên ổn.



Mộng Hoa chưa kịp thắc mắc, Tiểu Linh đã từ sau lưng trưởng thôn chạy tới, vừa túm lấy tóc nàng giật mạnh, vừa gào rú lên từng tiếng kinh dị qua kẽ răng:

“Con tiện nhân khốn kiếp, mau trả con lại cho ta, trả con lại cho ta!”

Con? Tại sao Tiểu Linh lại đến tìm nàng đòi con? Mộng Hoa đầu đầy mộng, một tay ôm con, một tay ôm đầu, lần nữa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi, ngươi…” Tiểu Linh nghiến răng ken két, mắt long sòng sọc nhìn bé gái trong tay Mộng Hoa. “Ngươi vì đứa con hoang này mà trả thù chúng ta sao? Ngươi… ta… ta phải bóp c·hết nó!”

Bởi vì mất con, Tiểu Linh dường như đã trở nên điên loạn. Ả cho rằng, Mộng Hoa vì không sinh được con trai, bị cha đứa bé ruồng bỏ nên sinh lòng oán hận, b·ắt c·óc bé trai trong thôn để trả thù.

Khuôn mặt trở nên dữ tợn, Tiểu Linh thò tay, muốn giật lấy đứa bé trong tay Mộng Hoa. Mộng Hoa không hiểu nàng ta đang nói gì, chỉ biết rằng phải bảo vệ lấy con gái. Nàng cố xoay người, bản thân chịu những vết cào cấu, cắn xé, quyết không để ả đàn bà kia động vào con mình.

Đang lúc giằng co, chợt có tiếng lộp bộp vang lên. Từ trong người Mộng Hoa, những thỏi bạc trắng tinh văng ra, vung vãi khắp nơi, nằm ngổn ngang trên mặt đất, lấp lóe chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Mộng Hoa lúc nhỏ đã mồ côi mẹ, đến bốn tuổi thì bị dì ghẻ mang ra chợ bán, được trưởng thôn mua lại, kể từ đó làm người hầu trong nhà lão suốt hơn mười năm.

Khoảng chín tháng trước, khi vừa bước sang tuổi mười sáu chưa bao lâu, nàng bỗng nhiên có chửa. Nàng không nói là của ai, nhưng ai cũng tám chín phần mười đoán ra được cha đứa bé.

Thời gian mang thai, nàng vẫn ở lại nhà lão trưởng thôn, tuy không được đối đãi đặc biệt nhưng cũng không cần phải làm việc nặng nhọc. Có điều là, sau khi sinh ra một bé gái, hai mẹ con nàng liền bị đuổi đi mà không được mang theo thứ gì, kể cả một đồng xu.

Dù mới trải qua kỳ sinh nở chưa bao lâu, cơ thể vẫn đang rất yếu, Mộng Hoa đã phải ôm đứa con đỏ hỏn đi lang thang khắp đầu đường xó chợ. Dẫu vậy, người dân trong thôn chẳng ai cảm thấy đáng thương cho nàng.

Thường ngày, thôn dân luôn bị lão trưởng thôn chèn ép đủ điều, khiến cuộc sống đã khốn càng thêm khó. Bọn họ ai nấy đều rất ghét lão, cho nên ghét lây luôn những người dính líu đến lão.

Bọn họ biết đứa bé từ đâu mà ra đấy, nhưng vẫn coi nàng là thứ đàn bà mang chửa hoang, không hơn không kém. Bị mọi người chưởi bới xua đuổi, nàng đành phải trú tạm trong một căn nhà hoang ở cuối thôn, uống nước mưa, ăn cỏ dại sống qua ngày.

Nhưng giờ đây, trong người nàng có không ít bạc, nhìn lại thì nàng cũng có chút da thịt, dường như ăn uống rất đầy đủ. Chưa kể trước đó lúc chạy trốn, nàng còn vứt xuống không ít đồ đạc mới được mua sắm. Những thứ này, khiến cho trong lòng mọi người hiện lên nhiều suy đoán.

“Đồ ác quỷ, ngươi bán con ta lấy tiền đúng không?”

“Đồ ác quỷ ăn thịt người!”

“Trả con lại cho ta!”



Tiếng gào rú kinh thiên vang lên, theo đó là từng thân ảnh hùng hổ lao tới, bộ dạng như muốn xé toạc Mộng Hoa ra. Đây đều là những người mẹ mất con, những người bà mất cháu, trong cơn điên cuồng đổ hết tội lỗi lên đầu nàng.



Nếu không phải Tiểu Linh đang ở bên cạnh, đám gia đinh đã để bọn họ xông tới, muốn làm gì thì làm rồi.

Mộng Hoa ngơ ngác nhìn những gương mặt dữ tợn kia, dường như hiểu ra chuyện gì đó, nhưng chẳng hiểu nổi tại sao lại là mình. Trong lúc thất thần, nàng đã để Tiểu Linh giật lấy con gái.

Tiểu Linh bắt được đứa bé, giơ nó lên cao rồi cười như điên như dại. Đứa bé vung vẩy tay chân, gào khóc dữ dội, nhưng chẳng ích gì. Nó càng khóc, ả ta lại càng cười to hơn.

“Khóc đi, khóc đi, khóc to lên nào. Để ta xem ngươi khóc được bao lâu.” Tiểu Linh vừa lúc lắc đứa bé trên tay vừa xoay vòng vòng, sau đó bước đi mỗi lúc một xa. Lão trưởng thôn mặc kệ ả, những người khác cũng không dám ngăn cản.

“Đừng mà!” Mộng Hoa la lớn, muốn vùng lên nhưng ngay tức khắc bị đám gia đinh dùng gậy gộc khóa chặt tay chân rồi đè xuống, tiếp đến là hàng loạt bùn đất, sỏi đá ném vào người nàng.

Toàn thân tê nhức, hai mắt sưng vù, Mộng Hoa cố gắng giãy giụa nhưng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tiểu Linh khuất sau đám người, tiếng khóc của con gái cũng nhỏ dần rồi biến mất.

Tiếng gào khóc của con gái khiến nàng cảm thấy đau nhói cõi lòng. Nhưng khi không còn nghe thấy tiếng khóc ấy nữa, trái tim nàng bỗng như tan nát. Bởi nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Nàng cố vươn mình dậy, nhưng chỉ có thể nằm gục xuống.

Tại sao? Tại sao bọn họ lại không chịu buông tha nàng? Cho dù nàng có tội, cũng đừng h·ành h·ạ con nàng như vậy chứ? Nó chỉ là một đứa bé đáng thương. Mộng Hoa nhìn lão trưởng thôn, hai mắt đẫm lệ. Nàng biết, chỉ có lão mới có thể cứu lấy con gái nàng.

“Lão gia, xin đừng làm hại nó, dù sao thì nó cũng là…“

“Câm miệng!” Lão quát lớn, quật cây gậy chống vào mặt nàng.

Thanh âm chưa kịp thốt ra thì hai hàm răng Mộng Hoa kẹp lại vào nhau, cắn trúng đầu lưỡi, máu tươi dần chảy xuống khóe miệng.

Nó là con lão! - Lão biết, đó là điều nàng định nói. Người khác đoán già đoán non sau lưng lão, suy cho cùng thì cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Nhưng nếu do chính nàng nói ra thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

“Bịt miệng con ác quỷ này lại, đừng để nó nói linh tinh, nguyền rủa hại người.” Lão ra lệnh.

Mộng Hoa nhướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn lão. Lão giữ nét mặt lạnh lùng nhìn nàng, hung hăng nói:

“Đánh c·hết nó cho ta.”

Ngay lập tức, những tên gia đinh liền làm theo mà chẳng cần suy nghĩ. Chúng dùng gậy gộc nện liên tiếp vào người nàng, một người không có chút sức lực để phản kháng.

Đúng lúc này, A Quý chạy đến, đưa ra một mảnh vải đỏ rồi thì thầm vào tai lão trưởng thôn.

Cầm mảnh vải trong tay, gương mặt lão chợt có chút biến đổi. Lão vội đi theo A Quý vào trong rừng, tất cả thôn dân cũng theo sau. Về phần Mộng Hoa thì đã b·ất t·ỉnh, không rõ sống c·hết, bị hai tên gia đinh kéo lê trên mặt đất.

Rời khỏi ngôi miếu được một đoạn không xa, A Quý dừng lại bên cạnh một ao nước đục ngầu, chỉ tay vào đó và nói:

“Thưa lão gia, là tìm thấy ở đây ạ.”

Trưởng thôn khẽ hừ một tiếng, ra hiệu cho đám gia đinh.



Rất nhanh, hơn chục thân ảnh liền nhảy xuống ao, bắt đầu mò mẫm. Không lâu sau, từng người dần ngoi lên, mang theo những chiếc bình gốm to bằng đầu người, được đậy kín bằng một túi vải màu trắng, không biết đựng gì bên trong.

Những chiếc bình như vậy rất nhiều, mỗi người phải lặn xuống mười mấy lượt mới có thể mò hết tất cả lên. Cho đến khi mặt trời nghiêng hẳn về phía tây, bên bờ ao đã có hơn trăm chiếc bình gốm.

Nhìn những thứ này, trong lòng mỗi người đều có suy đoán, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Lão trưởng thôn tập tễnh bước đến gần một chiếc bình, vung cây gậy đập mạnh xuống.

Xoảng!

Chiếc bình vỡ tan, từ bên trong rơi ra toàn xương trắng. Những đoạn xương người rất ngắn, rất nhỏ, cùng với đầu lâu chỉ lớn bằng bàn tay, có thể khẳng định là của một đứa bé.

“Đập hết ra!”

Xoảng! Xoảng! Xoảng!

Lần lượt những chiếc bình bị đập nát, kết quả không khác gì so với trước. Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nhiều người vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng trên gương mặt, hô hấp trở nên dồn dập.

Trong đám người, có vài phụ nữ đi theo chồng mình với hi vọng tìm lại được con trai m·ất t·ích, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ liền trực tiếp ngất đi.

“Nơi này cách ngôi miếu không xa, chắc chắc là do ả tiện nhân kia làm!”

Một đại hán nắm chặt cán cuốc trong tay, gõ mạnh xuống đất rồi quát lớn. Con trai gã cũng bị m·ất t·ích, có thể đang nằm trong số những chiếc bình gốm kia. Nghĩ đến điều này, gã nghiến chặt hàm răng, hai mắt đỏ ngầu, trông như một con lợn rừng phát điên.

“Giết ả, cúng tế cho linh hồn con trai ta được siêu thoát.”

“Giết ả!”

“Giết! Giết! Giết!”

Mộng Hoa đã tỉnh lại, trông thấy tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng cũng hoang mang không kém. Nàng thật sự không biết gì cả, lắc đầu nhìn những người xung quanh đang kêu gào đòi g·iết mình như muốn nói:

“Không phải ta làm.”

Nhưng đám thôn dân đã sống trong sợ hãi quá lâu, nên lúc này đây, chỉ cần có bất cứ thứ gì có thể giải đáp được nỗi sợ vây lấy linh hồn họ, cho họ một chút hi vọng thoát ra khỏi nỗi sợ đó, bọn họ đều sẽ nắm lấy mà không cần suy xét kỹ lưỡng.

Nỗi sợ hãi của thôn dân bao ngày qua bỗng chốc hóa thành thù hận, hóa thành phẫn nộ, toàn bộ đều trút lên đầu nàng, cho rằng nàng chính là h·ung t·hủ b·ắt c·óc những đứa trẻ bán lấy ngân lượng, moi hài nhi trong bụng thai phụ rồi ăn thịt, vì vậy muốn g·iết nàng để hả giận.

Nhưng đúng lúc này, chợt có một giọng nói thanh mảnh vang lên, tập trung tất cả sự chú ý.

“Mọi người khoan đã!”