Tố Miêu nắm viên điểm linh thạch trong tay, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Theo như nàng biết, bất kỳ ai cũng đều có linh căn trong người, nhưng đa phần là yếu ớt nên không thể tu luyện. Những linh căn này không được phân loại phẩm cấp mà gọi chung là phế căn.
Nhưng cho dù đó là phế căn đi chăng nữa thì vẫn là linh căn, thông qua việc hít thở hằng ngày, linh khí bên ngoài đều sẽ được hấp thu vào cơ thể, lưu lại một ít trong sợi rễ này.
Mặt khác, điểm linh thạch vốn có tên là bài linh thạch, bởi vì đặc tính bài xích linh khí. Cụ thể là bị linh khí xâm nhập, bài linh thạch sẽ sản sinh một luồng lôi điện để trục xuất thứ này ra bên ngoài.
Nhưng sau đó, người ta phát hiện ra rằng bài linh thạch chỉ bài xích linh khí bị pha tạp. Đối với linh khí đủ tinh thuần, bài linh thạch không những không bài xích mà còn sinh ra cộng hưởng.
Nhờ đặc tính này mà bài linh thạch được dùng để thay thế phương pháp kiểm tra linh căn phức tạp trước đó, dần dần cũng được đổi tên thành điểm linh thạch.
Bởi vì trong người đám thiếu niên kia đều là phế căn, linh khí rất hỗn tạp, nên khi kiểm tra thì điểm linh thạch sẽ sản sinh ra lôi điện bài xích, do đó mà tất cả bọn chúng đều bị co giật như vậy.
Về phần Lý Vũ, hắn không khảo nghiệm giống như những người khác mà dùng máu ở huyệt hợp cốc. Đây là một trong bảy đại huyệt, cũng là một trong bảy nơi tập trung nhiều linh khí nhất của cơ thể.
Theo lý mà nói, sau khi hấp thu máu của Lý Vũ, bên ngoài điểm linh thạch sẽ xuất hiện dòng điện quang có thể nhìn thấy được, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra, khiến Tố Miêu cảm thấy hơi khó hiểu.
“Hân Nhi, viên điểm linh thạch này đã sử dụng bao nhiêu lần rồi.“ Tố Miêu quay sang hỏi thiếu nữ đi cùng mình.
Tố Hân “dạ” một tiếng rồi lấy ra một cuốn sổ.
Trong cuốn sổ ghi chép lại những thôn mà bọn họ từng đi qua, mỗi thôn kiểm tra bao nhiêu người, cùng với đó là số điểm linh thạch đã sử dụng. Đây là quy định của Bích Linh Môn nhằm tránh thất thoát tài nguyên.
Sau khi làm qua một vài phép tính, Tố Hân gấp cuốn sổ lại rồi nói:
“Thưa trưởng lão, tính thêm tên này nữa thì vừa đủ một trăm lần.”
Mỗi viên điểm linh thạch hoặc trải qua một trăm lần bài xích linh khí hỗn tạp, hoặc ngay sau khi cộng hưởng với linh khí tinh thuần thì sẽ không sử dụng được nữa, đồng thời trên đó cũng sẽ xuất hiện vết rạn nứt.
Nhưng viên điểm linh thạch trong tay Tố Miêu không có phản ứng, cũng không xuất hiện vết nứt dù đã trải qua một trăm lần sử dụng. Nàng suy nghĩ trong giây lát rồi lấy trong người ra một viên đá khác, nhìn Lý Vũ nói:
“Cho ta mượn lại tay của ngươi.”
Trước đó, thấy vẻ mặt đăm chiêu của mỹ phụ, Lý Vũ đoán có liên quan tới mình nên kiên nhẫn chờ đợi. Hắn hi vọng rằng bản thân có gì đó đặc biệt mà ngay cả gia gia, bà bà cũng không biết.
Gật nhẹ đầu một cái, Lý Vũ đưa bàn tay vừa được cầm máu của mình ra. Hắn có chút hồi hộp, muốn biết liệu có thể cứu vãn hi vọng được tu luyện của mình hay không.
Tố Hân cùng với đám người bên dưới cũng chăm chú nhìn Tố Miêu, chờ xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Một giọt máu lại được Tố Miêu lấy đi, thấm vào viên điểm linh thạch chưa từng được sử dụng. Ba hơi thở lại trôi qua, giọt máu đã bị hòa tan hoàn toàn, nhưng vẫn không xảy ra bất kỳ hiện tượng lạ nào.
“Ta nhớ ra rồi!” Tố Miêu vỗ tay một cái, khiến hai viên đá lộp cộp va chạm vào nhau.
Viên điểm linh thạch trước đó đã được dùng qua nhiều lần, Tố Miêu cho rằng có sai sót nên mới lấy một viên khác để kiểm tra lại. Sau khi thấy kết quả vẫn như cũ, trong đầu nàng bất chợt nghĩ đến một thứ khác.
“Ngươi chính là tử linh căn!”
Nghĩa là linh căn chết, hoặc không hề có cái gì gọi là linh căn, ngay cả phế căn cũng không có!
Trước đây, phế căn và tử linh căn được xếp chung vào loại không tu luyện được, nhằm phân biệt với linh căn có thể tu luyện. Cách nói này hơi dài dòng nên mọi người thường gọi tắt là có và không có linh căn.
Nhưng tử linh căn rất hiếm gặp, thậm chí hiếm hơn cả thiên cấp linh căn, nên dần dần mọi người cũng quên đi khái niệm này, về sau thì bắt đầu hiểu sai rằng không có linh căn tức là nói đến phế căn.
Mặc dù đều không thể tu luyện, nhưng ý nghĩa của phế căn và tử linh căn không nằm ở hiện tại, mà là tương lai.
Dù chỉ là phế căn thì khi kết hợp với nhau, khả năng con cái xuất hiện linh căn vẫn có thể xảy ra. Nhưng đối với tử linh căn, kể cả khi kết hợp cùng thiên cấp linh căn thì cũng chỉ sinh ra được tử linh căn mà thôi.
Bởi tử linh căn cũng đồng nghĩa với sợi rễ linh căn đã chết, làm gì còn khả năng truyền lại cho đời sau. Có lẽ vì điều này mà những người có tử linh căn thường phải sống cô độc cả đời, dần dần bị tuyệt diệt.
Điều này rất dễ hiểu, bởi trong chân giới này, tu chân chính là ước muốn mà tất cả mọi người đều hướng tới. Do đó, nếu như nghĩ tới con cháu của mình, chẳng ai ngu dốt đến mức đi lấy một người mang tử linh căn.
Tố Miêu không muốn làm Lý Vũ thất vọng, chỉ là từ trước đến giờ chưa từng gặp phải trường hợp như vậy ở bên ngoài, cảm thấy đặc biệt nên mới bảo hắn nán lại một chút.
Mỹ phụ từ từ giải thích cho Lý Vũ, trong ánh mắt hiện lên vẻ tội nghiệp.
“Cảm ơn đã cho ta biết điều này.” Lý Vũ khẽ gật đầu. Hóa ra, hắn thật sự đặc biệt hơn những người khác, chỉ là kết quả lại đi theo chiều hướng xấu hơn.
“Phế vật hơn cả phế vật, còn bày đặt làm mình làm mẩy.” Tố Hân nhếch mép.
Đám thiếu niên nghe được những điều mà Tố Miêu vừa nói, chợt nhận ra Lý Vũ còn thua kém hơn cả mình, từng nụ cười đắc ý vì thế dần xuất hiện.
“Cha thấy không, tiểu thần y gì chứ, chẳng phải còn không bằng con trai của cha hay sao.”
“Mẹ, từ nay đừng so sánh con với hắn nữa, con nào phải là phế vật đâu chứ.”
“Ài, tiên nhân đã nói đó là một tên phế vật hơn cả phế vật, làm uổng công ta trước giờ vẫn tương tư hắn.”
…
Từng tiếng bàn tán xôn xao vang lên, trong đó nhiều nhất là của những thiếu niên vẫn thường bị cha mẹ lôi ra so sánh với Lý Vũ. Sau bao nhiêu năm chịu uất ức, cuối cùng bọn chúng cũng được giải thoát khỏi việc này.
Lý Vũ không để ý đến những âm thanh kia, thầm thở ra một hơi, mỉm cười tiến về phía hai bóng hồng xinh đẹp đang đợi mình. Mục đích hắn đến đây đã xong, xem như là có thể kết thúc được một mối bận tâm trong lòng.
“Ca ca đừng buồn.” Mộng Liên chạy tới nắm lấy tay Lý Vũ, hất cằm về phía Tố Hân. “Mặc kệ con yêu tinh đáng ghét kia đi. Đối với muội, ca ca là lợi hại nhất.”
“Phải đấy.” Nhược Hà cũng không chịu thua, nắm lấy tay còn lại của hắn. “Tử linh căn hay không tử linh căn thì muội vẫn luôn ở bên cạnh huynh.”
Tố Miêu tuy đứng không gần nhưng vẫn nghe được lời của Mộng Liên và Nhược Hà, khẽ lắc đầu. Hai thiếu nữ này tuổi còn trẻ, suy nghĩ hơi đơn giản, về sau nếu vẫn cố chấp kết đôi cùng Lý Vũ thì có lẽ mới hiểu được rõ ràng.
Đúng lúc này, giọng nói của Tố Hân lại vang lên:
“Người tiếp theo, Mộng Liên!”
“A! Tới lượt muội rồi!” Mộng Liên reo lên, hết nhìn Lý Vũ rồi lại liếc mắt về phía Tố Hân. Chờ hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến lượt nàng được gọi tên.
Mộng Liên không quan trọng việc mình có linh căn hay không. Nàng chỉ đơn giản là muốn được thử cái cảm giác toàn thân co giật, tóc tai dựng đứng giống như những thanh niên kia.
Nhìn những cái đầu như bụi cây sả di động, Mộng Liên thấy hơi buồn cười nhưng cũng khá thú vị, có thể đem về nhà dọa mẹ một phen.
“Muội lên đi.” Theo Lý Vũ suy đoán, Mộng Liên có lẽ cũng giống hắn, từng được kiểm tra linh căn nhưng không có.
“Vậy hai người chờ một lát nhé!” Mộng Liên nói xong thì chạy ùa lên phía trên, đưa bàn tay ra trước mặt Tố Hân.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!” Tố Hân ánh mắt khinh thường, đưa viên điểm linh thạch cho Mộng Liên.
Nàng cho rằng Mộng Liên chắc chắn sẽ không có linh căn trong người, hoặc thậm chí cũng giống như Lý Vũ, là phế vật của phế vật, hai người ở chung với nhau thì con cháu sinh ra cũng sẽ là phế vật, rất xứng đôi.
Mộng Liên lè lưỡi nhìn Tố Hân, không quan tâm đến biểu cảm của người đối diện. Nàng cầm lấy điểm linh thạch chơi một chút, đưa lên trước mặt lật qua lật lại, ngắm nghía một lát rồi mới bắt đầu tập trung tinh thần.
“Lôi điện, lôi điện, mau mau xuất hiện đi nào!” Mộng Liên nhắm nghiền hai mắt, môi khẽ mấp máy thành tiếng.
Theo sự tập trung tinh thần của Mộng Liên, linh khí trong người dần chuyển động về phía huyệt hợp cốc nhiều hơn, khiến cho điểm linh thạch bắt đầu sinh ra phản ứng.