Mộng Liên tim đập thình thịch, mở một con mắt ra để nhìn điểm linh thạch, hồi hộp chờ đợi luồng lôi điện kia xuất hiện.
“Đến rồi!”
Con mắt còn lại cũng mở to ra, hai mắt Mộng Liên sáng lên lấp lánh, giống như đang nhìn một thứ bảo vật vô cùng quý giá. Luồng lôi điện bài xích chưa xuất hiện, nhưng bàn tay của nàng đã bất giác run lên.
“Đồ điên!” Tố Hân cảm thấy thiếu nữ này đúng là có vấn đề về đầu óc. Từ trước đến giờ, có lẽ Mộng Liên là người đầu tiên và cũng là duy nhất hi vọng bản thân không có linh căn.
Nhưng ngay lập tức, hai mắt Tố Hân liền trợn trừng lên hết cỡ, nhìn chằm chằm vào bàn tay Mộng Liên, đúng hơn là viên điểm linh thạch ở đó, trên gương mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Thay vì lôi điện, viên đá lại phát ra hào quang rực rỡ, giống như đang vui sướng reo hò khi gặp được thứ mình thích. Hào quang cực kỳ chói lóa, khiến cho tất cả thôn dân phải nhắm hai mắt của mình lại.
Một lúc sau, cảm giác đau nhức dần qua đi, từng cặp mắt từ từ hé mở, chớp chớp vài cái. Bọn họ đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Mộng Liên, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Đám thôn dân nhìn Mộng Liên, nhưng cũng là đang nhìn hai vị tiên tử bên cạnh. Mặc dù cũng có suy đoán của riêng mình, nhưng không ai dám chắc chắn, cuối cùng đành nín thở chờ đợi câu trả lời.
Tố Miêu và Tố Hân vô cùng rung động, bởi cả hai đều hiểu rất rõ tại sao điểm linh thạch lại có phản ứng như vậy. Đó là vì viên đá này không hề xảy ra hiện tượng bài xích, mà đang phát sinh ra cộng hưởng.
Điều này đồng nghĩa với việc linh khí trong người Mộng Liên tương đối tinh thuần, vượt qua thứ linh khí hỗn tạp mà phế căn tạo ra. Trong người Mộng Liên có linh căn, đây là sự thật không thể chối cãi.
Theo thời gian, ánh sáng phát ra từ điểm linh thạch cũng nhạt dần, nhưng vẫn còn lưu luyến thứ gì đó mà chưa vội tan biến đi. Nhưng vầng hào quang cũng không kéo dài thêm được quá lâu, nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.
Rắc!
Thanh âm vang lên rất khẽ, nhưng trong không gian vô cùng yên tĩnh thì lại giống như một vụ nổ. Điểm linh thạch chuyển dần sang màu vàng, bên trên xuất hiện hai khe nứt rồi vỡ ra làm ba mảnh.
“A! Sao lại vỡ rồi?” Mộng Liên phá tan sự im lặng của mọi người, đưa ba mảnh vỡ của viên đá lên, tròn xoe mắt nhìn.
“Địa…địa cấp…” Tố Miêu hít sâu một hơi, thậm chí chính nàng cũng không dám chắc chắn điều mình sắp nói. “Trung phẩm!”
Linh căn được chia làm ba cấp là thiên địa phàm, mỗi cấp lại chia làm ba phẩm thượng trung hạ. Điểm linh thạch không chỉ có tác dụng kiểm tra có linh căn hay không, mà còn giúp nhận biết được phẩm chất cao hay thấp.
Nếu như màu sắc không đổi thì tức là phàm cấp, chuyển sang màu vàng là địa cấp, còn thiên cấp thì sẽ là màu đỏ. Tiếp đó, dựa theo số lượng mảnh vỡ là bốn, ba hay hai mà xác định được thượng, trung hay hạ phẩm.
Nguyên nhân của việc này là do một thứ gọi là thạch tâm bên trong điểm linh thạch. Khi gặp phải linh khí càng tinh thuần, thạch tâm sẽ càng phản ứng mạnh mẽ, khiến cho chính bản thân của nó bị đổi màu rồi vỡ nát.
Vừa rồi, viên đá trong tay Mộng Liên đã chuyển sang màu vàng, sau đó vỡ làm ba mảnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng không chỉ có linh căn, mà phẩm chất cũng đạt đến địa cấp trung phẩm.
Đối với Bích Linh Môn, từ khi khai sơn lập phái đến nay cũng chỉ có bốn người là sở hữu linh căn như thế này. Bọn họ đều là tổ sư sáng lập môn phái, uy danh tuy chưa đến mức vang dội bốn phương, nhưng cũng đủ để chấn nhiếp một vùng rộng lớn.
Đáng tiếc thay, đồ tử đồ tôn của bọn họ đều không được như tiền nhân, linh căn đã thấp kém lại còn lười biếng tu luyện, khiến cho môn phái dần suy yếu, e là vài trăm năm nữa sẽ rơi xuống thành môn phái hạng tư.
Một ngàn thôn trấn mà Chân Quang Tự chia cho môn phái, nghe thì có vẻ nhiều nhưng thật ra đều là mạc căn thôn. Biết là không có bao nhiêu hi vọng, Bích Linh Môn vẫn cắn răng phái người đi kiểm tra, bởi bọn họ đang thật sự đang rất thiếu đệ tử.
Vì vậy, khi phát hiện ra linh căn có phẩm chất cao như Mộng Liên, làm sao Tố Miêu có thể không rung động được. Nàng không chỉ giúp Bích Linh Môn có hi vọng chấn hưng trở lại, mà bản thân cũng sẽ được trọng thưởng, có thêm tài nguyên để đột phá bình cảnh.
Suy nghĩ của Tố Miêu, làm nghĩa nữ của nàng bao nhiêu năm, Tố Hân cũng hiểu được phần nào. Tâm trạng của thiếu nữ lúc này có phần hơi phức tạp, không biết phải nói gì.
Tố Hân vốn không ưa Mộng Liên ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nghĩa mẫu là người rất tốt đối với nàng, hiện tại lập được công lớn cho môn phái, nàng cũng cảm thấy mừng thay.
Tính tình của Tố Hân tuy vẫn còn trẻ con, có rất nhiều việc chưa thể suy xét rõ ràng như Tố Miêu, nhưng nàng rất biết nghĩ cho nghĩa mẫu của mình. Đây là lý do mà Tố Miêu rất yêu quý nàng, không phải vì tư chất tu luyện hay bất kỳ điều gì khác.
Tố Hân cắn răng quay đi, quyết tâm không nhìn cái bản mặt đáng ghét của Mộng Liên nữa. Nếu không nhìn thấy thứ mình ghét, như vậy trong lòng cũng đỡ bực tức hơn.
Nhưng trên đời này, có những thứ càng tránh né thì lại càng bị nó bám riết lấy. Tố Hân vừa mới quay mặt sang hướng khác thì Mộng Liên đã gọi lại.
“Này, tiểu yêu tinh! Viên đá này bị vỡ rồi, cho ta viên khác được không?”
Mộng Liên có chút không vui. Tại sao ai cũng bị lôi điện giật tung người, làm cho tóc tai dựng đứng lên, còn khi đến lượt mình thì viên đá lại tự động vỡ ra như vậy?
“Ngươi nói ai tiểu yêu tinh?” Tố Hân tức muốn nổ phổi, quay ngoắt sang nhìn Mộng Liên, mắt mở to trừng trừng.
“Nếu không phải tiểu yêu tinh vậy ngươi trả lời ta làm gì?” Mộng Liên nghênh nghênh cái đầu, vểnh môi lên nói. “Làm gì hả? Tiểu yêu tinh!”
Nàng cũng không ưa gì Tố Hân, có cơ hội làm bẽ mặt người khác thì quyết không bỏ qua. Ai bảo lúc trước Tố Hân dám vô lễ với Lý Vũ, người mà nàng yêu quý nhất chứ.
“Ngươi!” Tố Hân nghiến răng nghiến lợi, bộ ngực thiếu nữ phập phồng lên xuống, bàn tay nắm chặt lại, thân thể có chút run rẩy.
“Hân Nhi!” Tố Miêu lúc này đã bớt rung động trong lòng, thấy hai tiểu cô nương cãi nhau liền can ngăn. “Chúng ta là người biết suy nghĩ, không cần phải hơn thua với người khác làm gì.”
Tố Hân điều chỉnh hơi thở, cố gắng thả lỏng cơ thể, liếc mắt nhìn Mộng Liên một cái rồi lui ra sau.
“Này, tiểu yêu tinh!” Mộng Liên nở nụ cười đắc ý. “Không định cho ta viên đá khác chơi à? Đúng là đồ keo kiệt!”
“Ngươi tên Mộng Liên?” Tố Miêu nhìn vẻ mặt thiếu nữ, cảm thấy lời mình vừa nói đã không được hiểu hết. Nhưng Tố Miêu cũng không định gây thù hằn quá lớn đối với một người sắp trở thành đệ tử hạch tâm của môn phái.
“Phải thì làm sao hả, lão yêu bà?”
Khóe miệng Tố Miêu giật giật, thật sự muốn động khẩu nhưng vẫn nuốt xuống được. Dù sao thì Mộng Liên cũng còn nhỏ, việc quan trọng trước mắt là phải đem nàng an toàn trở về môn phái, sau đó sẽ từ từ dạy dỗ lại.
“Ta có thể cho ngươi viên đá khác, thậm chí mười viên cũng được. Ngoài vật này, ta vẫn còn có rất nhiều thứ hay ho hơn nữa, chỉ cần ngươi thích thì đều có thể cho ngươi.”
Tố Miêu lấy từ trong người ra một viên điểm linh thạch, mỉm cười nhìn Mộng Liên. Đối phó với những cô nương cứng đầu như thế này, nhất định không thể lấy cứng đối cứng được.
“Nhưng ngươi phải chấp nhận ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Mộng Liên hời hợt đáp lời.
“Trở thành đệ tử Bích Linh Môn.”
Thanh âm êm dịu của Tố Miêu vừa nói ra, tất cả thôn dân bên dưới đều chấn động tinh thần. Từng tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu xuất hiện, mỗi lúc một trở nên ồn ào.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mộng Liên, vô cùng ngưỡng mộ, nhưng xen lẫn vào đó cũng là một vài cái nhìn không mấy thiện cảm.
Mộng Liên không chỉ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp cả về gương mặt lẫn vóc dáng, vậy mà trong người lại còn có cả linh căn, thứ mà tất cả mọi người ở đây đều mong muốn có được.
Tại sao những thứ tốt đều xuất hiện trên người nàng? Thật khiến cho người khác không cam lòng!
Tuy nhiên, những suy nghĩ như thế này không nhiều, hầu hết đều là của các thiếu nữ đã khảo nghiệm linh căn trước đó. Còn đám nam thiếu niên sau khi ngưỡng mộ Mộng Liên, cảm giác căm ghét đối với Lý Vũ càng thêm đậm.
Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn trời, tròng mắt hơi ươn ướt. Suốt hơn một ngàn năm tồn tại, cuối cùng thì Tiểu Trúc thôn cũng có người được tiên nhân thu làm đệ tử. Xem ra, lão có thể nở mày nở mặt với liệt tổ liệt tông rồi.
Giữa khung cảnh ồn ào ấy, gương mặt Lý Vũ không có chút biểu cảm nào, con mắt thỉnh thoảng nhắm lại thật lâu, khiến cho Nhược Hà bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Nàng biết, hắn đang rất tập trung để suy nghĩ điều gì đó, hoặc là tâm trạng đang rất không tốt. Giống như một con muỗi no căng máu, chỉ cần một cái chạm nhẹ vào lúc này cũng có thể khiến hắn nổ tung.