Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 126: Eilrine - Fairyn Hanakii



“Hé lô! Em không bị say sóng chứ?”

Gõ gõ vào thành hộp, Hanna gật gật đầu và khuôn miệng bắt đầu niệm chú nho nhỏ.

Cạch! Cạch! Cạch!

Hộp gỗ tách thành từng mảnh và một người con gái đang ngồi yên lặng trên chiếc ghế dựa cỡ lớn.

Mái tóc xanh óng ảnh cùng đôi mắt ngọc bích lấp lánh, gương mặt hoàn toàn dịu dàng nhưng phần miệng lại đang bị khoá lại bằng một dạng kim loại nào đó.

Đôi tai giống vây cá hai bên đầu chứng minh rằng cô không phải là một chủng tộc Fairyn hay Elf, mà là chủng tộc người cá thuần.

“Haizzz.”

“Chị biết cái khoá mana đó rất phiền phức, nhưng cũng đành để em phải chịu khổ chút ít. Coi như là h·ình p·hạt đi.”

Hanna cười và bước đến gỡ bỏ vòng kim loại, một làn hơi thở dày như sương toả nhẹ ra không khí. Đôi mắt đẹp chớp chớp và Phục Hy nheo mắt nhìn Hanna vài giây, nàng cất lời:

"Chị đang phạm luật khi áp giải tù nhân đó, Hanni."

Hanna tỏ vẻ chẳng hề quan tâm tới những gì Phục Hy nói và chỉ chỉ về phía lầu hai nhà Hanakii và cười lớn.

"Làm như chị mày quan tâm mấy cái luật lệ phiền phức đó vậy, em là đàn em thân thiết của chị nên luôn có đặt cách cho cưng mà Hy ni!"

"Vậy sao, tuyệt quá nhỉ?"

Phục Hy nhăn mặt và có biểu cảm bất lực trước Hanna, nàng liếc nhẹ lên tầng lầu cùng mớ cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng mình.

Bước đi vào trong, Phục Hy chậm rãi từng bước và khi đã đi đủ xa để Hanna chỉ có thể nghe thấy tiếng nói thủ thỉ rất nhỏ của nàng.

"Cảm ơn chị… Vì đã luôn tin tưởng em."

"Ừm, chị nhận lời cảm ơn đó."

Âm giọng Hanna xuất hiện ngay bên cạnh không làm Phục Hy giật mình, bởi lẽ nàng đã quá quen với cách Hanna luôn xuất hiện rồi.

Bất ngờ và luôn tràn đầy năng lượng tích cực.

"Lên đó nghỉ ngơi đi, chị sẽ tìm bé Ri một chút."

"À mà…"

Hanna nói với theo Phục Hy đã bước gần đến lầu hai.

"Thằng em chị nó không cắn đâu."

"V-Vâng?"

Hanna biến mất sau câu nói và gương mặt Phục Hy bỗng trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều.

"Lại thích nói vớ vẩn rồi đấy, bả có nhận biết bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi hay không vậy?"

Hanakii đứng dựa vào cửa phòng và nói vọng ra, anh khoanh tay trước ngực và liên tục càm ràm.

"Han…"

"Dạ?"

Vô thức đáp lại cái gọi từ Phục Hy, Hanakii chợt giật mình và gương mặt có chút bối rối.

"Han vẫn như trước đây nhỉ, có chút gầy nữa nhỉ?"

Phục Hy mỉm cười dịu dàng, nàng chậm rãi tiến đến gần Hanakii và ghé mặt mình vào sát mặt anh.

Cảm nhận được mùi hương ngọt ngào từ thiếu nữ trước mặt, Hanakii có chút tận hưởng nhưng gương mặt vẫn không có quá nhiều chuyển đổi.

"Chị cũng vậy, đã lâu không gặp."

"Ừm, quả thật Han khi lớn trông rất giống chị Hanna, chỉ có điều là có vẻ im lặng hơn so với chị ấy."

Phục Hy mỉm cười và bước thẳng vào phòng, để lại Hanakii đứng im tại chỗ.

Nàng ngồi phịch xuống giường và lướt mắt một vòng quanh căn phòng, trang trí rất nhẹ nhàng và có đầy đủ vật dụng cần thiết. Nhưng có gì đó trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng khiến Phục Hy để ý.

Một lốc tạp chí người lớn nằm yên vị tại đó.

"Hửm?"

"À đó là… Em tưởng người được áp giải đến đây là nam cho nên…"

Đó là nói dối, Hanakii chỉ được Hanna tiết lộ cho cái tên Phục Hy và anh không lo việc này bị vạch trần, tới lúc đó chỉ cần giả ngu mà nói là "Em cứ nghĩ cái tên Phục Hy là của đàn ông." là xong xuôi. Mục đích cho việc làm này của anh là để khiến Phục Hy tin rằng anh vừa trở về từ đấu trường không lâu và việc bản thân đi lanh quanh á·m s·át trong thời gian qua sẽ khó bị nghi ngờ.



Bản thân Phục Hy là một người khá thông minh vào thuở nhỏ, vì thế nên việc chung nhà với nàng sẽ có khả năng cao khiến anh bại lộ công việc Sát Thủ của mình.

Và đó là chuyện không bao giờ được phép diễn ra.

"Chị nghe nói Han chỉ vừa về từ đấu trường nhỉ?"

Phục Hy cầm chồng sách lên và giở nhanh vài trang với vẻ mặt rất bình thản.

"Đúng là em mới về, nên em cũng chưa biết nhiều lắm về tình hình hiện tại."

"Vậy sao, chị lại nghĩ là Han biết rất rõ đấy chứ."

Mỉm cười và đặt chồng sách xuống bàn, Phục Hy chỉ ngón tay quanh một vòng căn phòng và nói với chất giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn.

"Kiểu phòng đơn giản nhưng đa phần cấu tạo lại dành cho đàn ông, chiều cao mặt bàn và giường ngủ lớn quá cỡ. Cuối cùng là đống tạp chí người lớn nằm công khai ngay vị trí chính diện…"

Ngón tay lướt qua các vật dụng và quay ngược lại đặt trên đôi môi đỏ mềm của Phục Hy, nàng tiếp lời.

"... Như thể Han đang gào thét lên tôi đang nhầm người phạm nhân kia là đàn ông vì tôi vừa trở về và không có chút thông tin gì cả vậy."

"Ha… Cách chị nói có hơi áp đặt quá thì phải, hay chị đang giận vì em không nhận ra cái tên Phục Hy là của nữ giới?"

Hanakii đổ mồ hôi lạnh và vẻ mặt có chút mếu máo, anh cần tạo chủ đề khác bằng cách khiến Phục Hy tức giận vì đã nghĩ tên nàng không nữ tính.

Nhưng…

“Trong trường hợp bản thân không có thông tin về đối phương thì thường người ta sẽ chọn một căn phòng bình thường và không có xu hướng về giới tính nào cả, thậm chí tạp chí người lớn này chính là một lời khẳng định chắc nịch rằng Han đã chắc chắn người đến là nam.”

Phục Hy nghiêng nhẹ đầu và nụ cười cũng dần rạng rỡ hơn.

“Vậy, tại sao Han lại che giấu việc bản thân đã trở về từ lâu như thế?”

Hanakii vẫn trơ mặt tỏ vẻ không hiểu và thở dài một hơi.

“Đã nói là em chỉ có chút ít sai sót mà thôi, chị đâu cần suy diễn rồi làm quá đến thế đâu chứ?”

Anh cần phải gạt qua chuyện này, Phục Hy quá mức nhạy bén và dường như nàng có thể đọc hiểu những gì mà Hanakii bày sẵn. Chuyện này càng kéo dài càng lộ nhiều điều bất lợi cho anh.

“Hừm, coi như đây là bí mật nhỏ của Han vậy, chị sẽ không đào bới, nhưng đừng tham ‘đi đêm’ quá nhiều.”

Phục Hy dùng hai ngón tay che chiếc mũi nhỏ và nhăn mày.

“Người em sặc mùi hồ ly tinh đấy.”

“D-Dạ…”

Hanakii gật gật đầu một cách ngoan ngoãn, và anh nhanh chóng tháo lui.

Phụ nữ… Thật đáng sợ.

Hanakii lui đi và ngay sau đó gương mặt xinh đẹp của Phục Hy đỏ bừng như trái gấc, nàng dùng hai tay che mắt và cố không nhìn vào đống tạp chí kia.

Quyển tạp chí đầy những hình ảnh gợi cảm của các cô nàng có thân hình bốc lửa, vòng một cùng vòng ba phát triển vượt trội hơn hẳn khi so với Phục Hy.

Mặc dù nàng rất xinh đẹp, cơ thể cũng cực kỳ cân đối và không tì vết. Nhưng bản thân Phục Hy không phải dạng con gái có da có thịt đầy đủ, nàng khá gầy và vòng eo thon thả cực kỳ mềm mại. Đôi chân không chút mỡ thừa cùng gương mặt nhỏ gọn. Nếu so với những thành viên Tiên Tử Đoàn khác thì rõ ràng vóc dáng của nàng nằm ở đoạn nhỏ nhắn và thiếu đi sức quyến rũ vốn có.

Xinh đẹp, nhưng thiếu sự gợi cảm cần thiết.

Nàng chưa từng quan tâm đến vấn đề này, cho đến hôm nay.

"Han… Thích kiểu con gái đầy đặn như vậy sao…"



"Cái này là?"

Phục Hy chớp chớp mắt, hay tay vươn ra và bưng bát cháo nóng trước mặt mình lên. Nàng cảm nhận được một mùi thơm dịu nhẹ của hành lá và chút ít mùi tiêu đen khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.

"Cháo tiêu đen, em không nhớ chị thích ăn gì nên chỉ có thể làm đại món nào đó đơn giản."

Hanakii gãy gãy đầu và nói, anh bước đến bàn gỗ bên cạnh và ngồi yên lặng quan sát Phục Hy.

Nàng có vẻ đã bỏ qua chuyện hôm qua, nhưng để chắc chắn thì Hanakii sẽ quan sát nàng thêm một đoạn thời gian trước khi tiếp tục công việc Sát Thủ kia.

“Han biết chị đã trở thành một Tiên Tử được ban tặng danh hiệu chứ?”

“Ừm, Thuỷ Hoa Tiên Tử. Em biết.”



“Vậy tại sao?”

Hanakii thở dài một hơi, Phục Hy đang hoàn toàn bình thường khi tỏ ra khó hiểu với hành động đưa đồ ăn của anh. Bất kỳ ai cũng có thể nhận thức được rằng để trở thành một Tiên Tử trực thuộc Tiên Tử Đoàn thì yêu cầu đầu tiên luôn là đẳng cấp phải đạt được ít nhất Level 10. Và ở cấp bậc ấy thì việc ăn uống ngủ nghỉ đã chẳng còn cần thiết, một bán nhân Level 10 hoàn toàn bất lão cộng với việc tích hợp năng lượng tự nhiên (mana) để duy trì thì họ không cần đến cái gọi là ăn uống, tuy rằng rất nhiều người vẫn giữ nguyên thói quen một ngày ba bữa hoặc có thể nhiều hơn để có thêm niềm vui trong cuộc sống, bởi vì ăn cũng là một dạng hạnh phúc mà.

“Đây là sự chăm sóc, chị có thể không ăn nếu không thích.”

Hanakii khoanh tay và đứng im tại chỗ nhìn Phục Hy.

Anh sẽ không rời đi nếu nàng không ăn một chút, Hanakii đang có thái độ như vậy.

Lắc lắc đầu, Phục Hy bặm môi và bắt đầu thưởng thức cháo.

"Ưm."

Ăn một muỗng to, Phục Hy cảm nhận được chút ít vị đắng và mặn mặn của muối.

Nói thật, đây không phải là món ăn quá ngon đối với nàng.

"Ừm, ngon lắm. Cảm ơn Han."

Gương mặt xinh đẹp vẫn rất bình thản, không có dấu hiệu của việc ghét bỏ và tạo cảm giác dường như Phục Hy rất thích món cháo vậy.

"Vậy sao."

Hanakii bước nhanh đến và há miệng đớp vội muỗng cháo trên tay Phục Hy, đôi mắt nàng có chút ngạc nhiên và gương mặt cũng cứng ngắc đi trông thấy.

"Nó chẳng ngon tí nào cả, chị thích lừa lọc người khác đến vậy sao?"

"Nó ổn mà, không quá tệ đâu."

"Chị vẫn chẳng có gì khác cả."

Đặt bát cháo lên bàn và ngồi xuống giường ngay bên cạnh Phục Hy, anh chống cằm và có ánh nhìn mông lung về phía cửa sổ.

"Chị có gì muốn tâm sự với em không? Như lý do tại sao lại trở thành phạm nhân chẳng hạn?"

Hanakii thật sự thắc mắc một người hiền lành và ít khi giao thiệp với ngoại giới như Phục Hy lại bị kết tội đồ s·át n·hân giới như những gì Hanna vừa nói cho anh nghe lúc sáng.

Chắc hẳn là một vụ gáng tội và vô tình Phục Hy trở thành n·ạn n·hân, hoặc có thể có nhiều lý do đặc biệt khác mà anh chưa được biết.

"Han cũng thắc mắc nhỉ, nhưng chị lại không có gì để kể cả."

"Là không có gì để kể hay không biết gì để kể?"

Hanakii dời ánh mắt sang Phục Hy và thấy nàng vẫn đang rất chậm rãi thưởng thức cháo, gương mặt đỏ bừng khi bị hơi nóng áp vào khiến Phục Hy như thể tỏ sáng rực rỡ.

"Chị không biết."

Sau vài giây im lặng của cả đôi bên, Phục Hy lên tiếng và đặt chiếc muỗng vào bát cháo rỗng.

"Đại Yêu Tộc đã có bằng chứng về dấu vết mana của chị tại nhân giới, và chúng đã bị nhiễm số lượng lớn máu nhân tộc. Trong thời gian đó thì bên họ cũng ghi nhận được có kẻ đã xuyên qua màn sương và ngay sau khi kẻ đó quay trở lại, họ tìm thấy chị."

Hanakii nhắm nhẹ mắt và bắt đầu suy nghĩ, Phục Hy chắc chắn không hề nói dối. Bản tính nàng từ xưa vốn dĩ rất hiền hoà và dịu dàng, ngay cả chuyện nàng thay đổi tính cách khi lớn cũng không xảy ra, hiện tại Phục Hy vẫn đang làm y tá tại những trung tâm cứu trợ chính là lời giải thích tốt nhất.

Vậy… chuyện gì đã xảy ra?

Ai đã vu oan cho Phục Hy, và hắn ta được lợi gì từ chuyện này. Toà án xét xử Phục Hy chắc chắn là án kín và chỉ những người có chức vụ cao mới có quyền hạn được biết đến, việc tạm giam nàng tại nhà anh hiện tại là minh chứng cho việc toà án vẫn đang trong quá trình xét xử và vụ án chưa hoàn toàn được làm rõ.

Nếu không có bất cứ ai hưởng lợi từ chuyện này thì khoản không nghi vấn sẽ cực kỳ rộng, bất cứ ai cũng có thể là thủ phạm.

"Không cần đâu."

"Em sẽ tìm hiểu giúp chị."

Hanakii giật mình và nhìn về phía Phục Hy, nàng nâng cao cổ và hướng ánh mắt dịu dàng về phía anh. Đôi mắt như thể đang tỏa ra ánh nắng chiều tà khiến Hanakii cảm nhận được trái tim mình tận hưởng ấm áp.

Phục Hy từ chối trước cả khi anh đưa ra lời đề nghị, hoặc là nàng không cần đến sự giúp đỡ từ anh, hoặc là nàng không hề muốn được giúp đỡ.

Dù là lý do gì, Phục Hy vẫn từ chối anh.

"Chị Hai thì sao? Chị ấy có nói gì không?"

Phục Hy lắc đầu, mái tóc xanh biếc óng ả xoay chuyển nhẹ và nàng nhẹ nhàng nói.

"Chị ấy tin tưởng và muốn chị ngoan ngoãn trong thời gian này. Có lẽ là tìm đến Tomori để nhờ trợ giúp."

"Bả chỉ đi dê gái là giỏi thôi chứ giúp ít cái gì."

Hanakii phẩy tay và bưng dọn bát cháo, anh bước nhanh khỏi phòng và không quên để lại một câu trước khi hoàn toàn biến mất.

"Tối nay sẽ có món nướng."



"Ừm."

Cạch!

Đặt đồ xuống bàn và suy tư trong chốc lát, Hanakii vươn tay giữa không trung và lẩm nhẩm.

"Bảng trạng thái!"

[Tên: Fairyn Hanakii]

[Tuổi: 1921]

[Chủng tộc: Eilrine lai Fairyn]

[Mật độ Mana: 38%]

[Thuộc tính: Lôi - Kim - Mộc]

[Level: 3 - Nhất tinh]

[Thể chất: 1m69 - 61kg]

[Hòm đồ: 40m2]

[Chức Nghiệp: Trống]

[Kỹ năng: 6 Cấp]

[Vật phẩm: +2]

[Dao găm băng: 2 Cấp]

“Hmm… Vẫn ổn.”

Anh lau chùi bàn ghế và gật gật đầu, sắp tới là việc nhập học vào học viện Eilrine, vì thế mà Hanakii cần chuẩn bị trước vài thứ để sẵn sàng quá trình này.

Bảng trạng thái là thứ mặc định mà mọi dân cư tại Eilrine đều sở hữu, đây cũng có thể coi như là giấy tờ tùy thân duy nhất của bọn họ, học hay làm việc đều xem xét tiêu chuẩn trạng thái của mỗi người mà phân chia tầng lớp giai cấp hợp lý.

Tuy nhiên…

"Phá bỏ trạng thái giả."

Hanakii nói thầm trong lòng, bảng chữ trước mặt anh rung chuyển nhẹ và thay đổi hoàn toàn thành một bảng với các chỉ số hoàn toàn mới.

[Tên: Fairyn Hanakii]

[Tuổi: 1921]

[Chủng tộc: Eilrine lai Fairyn]

[Mật độ Mana: 64%]

[Thuộc tính: Lôi - Kim - Mộc]

[Level: 11 - Địa Lôi]

[Thể chất: 1m69 - 61kg]

[Hòm đồ: 240m2]

[Chức Nghiệp: Sát Thủ (Top: 92)]

[Kỹ năng: 41 Cấp]

[Vật phẩm: +30]

[Dao găm băng: 2 Cấp]

[Túi khí cụ Kháng Ma Thuật: 21 Cấp]

[Hất Sương Đao: 7 Cấp]

Một bảng trạng thái mới lộ ra và đôi mắt Hanakii lắc lư nhẹ, đây mới chính là bảng trạng thái thật mà anh có. Để bảng thân có thể che giấu hành tung và hợp lý hoá việc ở đấu trường suốt một nghìn năm nên việc trạng thái giả như trên là hoàn toàn cần thiết.

Và… Level 11 hoàn toàn không thuộc về đạo lý luân thường nơi đây, tại Eilrine chưa từng hoặc cực ít kẻ có Level vượt qua được 10. Hanakii còn một đoạn quá khứ bắt buộc phải giấu và nếu để lộ Level thực, anh sẽ ngay lập tức bị săn lùng bởi "chúng".

"Giờ thì, bắt đầu chuẩn bị thôi nhỉ?"

Bảng trạng thái trở về bang đầu và biến mất, Hanakii đã thí nghiệm việc che giấu bảng trạng thái trước một Tiên Tử Level 10 là Phục Hy và hoàn toàn có thể áp dụng cách này để bước ra thế giới ngoài kia, việc nghiên cứu làm giả bảng trạng thái ngốn của anh tận 4 năm và may là nó hiệu quả.

Nếu Phục Hy có thể nhìn thấu nó thì anh buộc phải…