Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 127: Eilrine - Tiên Tử Đoàn



“Đây là?”

“Ra ngoài đấy, chị thật sự nghĩ em sẽ làm đồ nướng ngay trong căn nhà này sao? Thôi nào.”

Phục Hy im lặng bước theo Hanakii ra bên ngoài vườn và nàng hít nhẹ một hơi gió trời.

"Thật sảng khoái, đúng không?"

Hanakii vừa cười vừa chuẩn bị bếp nướng cùng một lô thịt tươi rói đã được sơ chế cùng tẩm ướp gia vị đầy đủ.

"Chị đang là phạm nhân đấy?"

"Chẳng ai nói thế cả, và chị là một trong số ít người được ban tặng [Danh hiệu] đấy. Cư xử cho đúng mức vào."

Phục Hy bật cười trước câu đùa của Hanakii và tiến đến gần anh. Đúng những gì Hanakii nói, nàng là số ít Tiên Tử được ban tặng [Danh hiệu] và hoàn toàn có đầy đủ sức ảnh hưởng để Đại Yêu Tộc cùng tòa án tối cao không dám phán đoán sai lầm.

Bất cứ ai được ban cho [Danh hiệu] cũng đồng thời mang theo niềm vinh dự gần như bậc nhất xứ Eilrine, nhất là khi họ vẫn đang phục vụ cho Tiên Tử Đoàn.

"Nhân tiện, chị đã có thể ăn được đồ cay chưa?"

"Một chút, chút xíu thôi."

Phục Hy tạo dáng ngón tay minh họa cho lượng ớt mà Hanakii cho vào món thịt nướng, nàng cũng nhắm nhẹ mắt và tận hưởng cơn gió chiều thổi qua mái tóc dài đã xoã bay phấp phới từ lâu.

"Như quý cô muốn."

Xèo! Xèo!

Tiếng thịt mỡ cháy xém cùng mùi hương thơm lừng khiến không gian có chút thay đổi, Phục Hy nhanh chân bước đến bếp nướng và liếc nhẹ vào Hanakii một nhịp.

"Trông thật ngon."

"Không chỉ ở mức trông ngon thôi đâu, nó thực sự rất ngon đấy. Em hơi tự tin về tay nghề nướng thịt của mình luôn."

Hanakii vỗ ngực đầy tự hào và Phục Hy mỉm cười dịu dàng.

"Có lẽ thời gian ở đấu trường cũng cho Han nhiều thứ tốt đẹp."

"Gần như vậy."

Anh không muốn nhắc nhiều về đấu trường nên chỉ qua loa cho qua, và bản thân Phục Hy cũng chỉ vô tình nhắc đến nơi đó mà không bao hàm ác ý nên Hanakii hoàn toàn không để tâm đến.

"Đây, ăn được rồi đấy!"

Hanakii bày thịt nướng thơm lừng ra đĩa và đặt gọn trên bàn đã có sẵn các món ăn kèm bắt mắt. Anh ngồi xuống khui một chai rượu trắng và vẩy vẩy tay về Phục Hy ra hiệu nàng nhanh đến.

"Chúng ta có khách ư?"

Nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món ăn và dư khá nhiều chỗ trống, Phục Hy hỏi dò.

"Ừm, bạn của chị Hanna và có thể là vài người quen khác của chị ấy."

"Là cô ấy sao?"

Hanakii ngước mắt lên nhìn về phía cửa, một bóng người con gái với vóc dáng cân đối và có phần săn chắc. Mái tóc dài màu xám tro được thắt gọn phía sau lưng, đôi tai Elf đặc trưng nằm ẩn bên trong lớp tóc dày và đôi mắt xanh biếc trong veo tuyệt đẹp.

"Lauriel tiền bối?"

Phục Hy giật mình và lấy tay che miệng, nàng có chút vui vẻ và bước nhanh đến cúi người chào Lauriel đang có gương mặt khá bình thản.

"Nhỏ đó vẫn chưa về sao?"

"A! Tiền bối đang nói chị Hanna sao? Chị ấy vẫn chưa trở về từ hôm qua."

Gật đầu với Phục Hy, Lauriel di chuyển cặp đùi thon và nhanh chóng ngồi vào bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của Hanakii.

"Cách di chuyển này? Nguyệt luân bộ?"

"Cậu biết nó sao?"

Hanakii mỉm cười trước câu hỏi của Lauriel thay cho câu trả lời, anh không những biết mà thậm chí còn rất hiểu rõ kỹ năng này là từ đâu mà có.

Chỉ duy nhất một kẻ có thể dùng sức mạnh và kỹ năng kiếm thuật của mình để bước lên vị trí Thượng Long và thậm chí còn trở thành kẻ lãnh đạo quyền lực nhất. Nhưng sâu thẳm thâm tâm Hanakii luôn luôn hận kẻ đó, kẻ đã vứt bỏ gia đình và lựa chọn chính quyền để làm ngơ c·ái c·hết của mẹ anh.

Một kẻ đáng c·hết hàng ngàn lần!

"Đây là một món thịt ngon."

Lauriel gật đầu khen ngợi và nhìn về phía Hanakii vẫn đang mỉm cười tươi.

"Có phải ta đã hơi thất lễ không?"

"Không vấn đề, tiền bối cứ việc tự nhiên. Ngài là khách ở đây mà!"

Hanakii nói với giọng nói ôn hoà, anh lấy thêm một phần thịt nữa và chuẩn bị nướng nó lên thì tiếng gió rít nhẹ khiến sống lưng anh bỗng ớn lạnh.

"Quào! Trong ngon thật đấy Lauri! Bà mới tới luôn hả?"

Giọng nói quen thuộc của Hanna vang lên và cô đang ngồi chễm chẹ ngay giữa Hanakii và Lauriel.

"Đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy, chị định hù c·hết em à?"

"Haha! Có c·hết cũng đừng trở thành ma nhé Hanakii cưng!"



Hanna cười lớn và lấy một miếng thịt nướng to bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến, cô tiện tay choàng lên vai Lauriel mặc kệ nàng đang có biểu cảm ghét bỏ rõ ràng.

"Vẫn còn cái tính thích dê gái à?"

Nhéo mạnh vào eo Hanna, Lauriel nhăn mày nói.

"Ui da! Tui chỉ dê gái đẹp như bà trở lên thôi mà!"

Xoa xoa phần thịt eo bị nhéo, Hanna vẫy vẫy tay ra hiệu Hanakii rời đi và đặt một cốc nước trước mặt Lauriel.

"Giờ thì, bà có thể nói về chuyện đó chứ?"

"Ừm, nhân loại đó đã tiến đến cấp bậc cuối cùng. Tiên nhân cảnh."

Uống một ngụm nước, Lauriel nói với chất giọng không cảm xúc và đôi mắt như thể đang nhớ về chuyện gì đó.

"Đặc Ân sao… Thật phiền phức, bác… À không, ngài Genju cho phép bà tiết lộ bao nhiêu?"

Gương mặt không còn sự đùa giỡn thường thấy, Hanna nói và bàn tay vẫn đang mon men tiến về phía cặp đùi ẩn sau lớp váy mỏng của Lauriel.

Chát!

"Về khả năng của Đặc Ân thì không, nhưng nó là loại t·ấn c·ông vào linh hồn. Và cực nguy hiểm cho bất cứ ai không đủ cấp bậc linh hồn mạnh mẽ."

"Tấn công vào linh hồn ư? Nó quá rộng nghĩa và thật khó để hình dung cụ thể."

Xoa xoa bàn tay bị Lauriel vả đau điếng, Hanna nói với gương mặt hoàn toàn nghiêm túc.

"Vậy… Đại Yêu Tộc có hành động gì không?"

"Có, nhưng cha đã hạn chế quyền can thiệp vụ này của Đại Yêu Tộc đến mức tối thiểu."

Lauriel thản nhiên gắp thêm miếng thịt bỏ vào miệng và nói.

"Hmm… Nếu bên đó có động thái gì thì…"

"Rồi rồi, sẽ nói. Đừng tia ngực tui nữa được không?"

Lauriel trừng mắt với Hanna đang nhìn chăm chăm vào ngực nàng cùng vẻ mặt nghiêm túc cực độ.

"So với trước đây thì nó to hơn hẳn đấy, bà đã làm gì trong thời gian ở Nhân giới hả!"

Hanna vươn tay thẳng về phía ngực Lauriel nhưng lại chụp vào khoảng không, cô ngay lập tức xoay đầu và vung mạnh chân lên cao đỡ đòn bổ gót của Lauriel.

"Vẫn thích mặc quần lót màu tím nhỉ?"

"Chẳng có gì thay đổi cả."

Ầm!

Chấn động từ cú v·a c·hạm khiến không khí bị kéo căng và p·hát n·ổ, Lauriel nhảy thẳng lên không trung và váy áo tung bay phấp phới nhẹ nhàng, Hanna chỉ đơn giản đứng yên dưới đất và nắm chặt tay lại.

Cô giơ nắm đấm về phía Lauriel và đấm tới một đoạn ngắn, gió rít mạnh cùng một lực nén đẩy thẳng về phía Lauriel.

Xoẹt!

Xoay người né đòn t·ấn c·ông và nhẹ nhàng đứng yên giữa bầu trời, Lauriel chớp chớp mắt và thở dài một hơi.

"Thua, không đánh lại con quái vật Hanna được rồi."

"Chỉ vì bị lộ quần lót tím ren quyến rũ sao?"

Hanna xoa xoa cằm và nói.

"Sắp tới tui cần bà giúp vài chuyện, cực kỳ cực khổ và không có thù lao đâu."

"Chỉ cần bà nói."

Hanna vỗ vỗ vào bộ ngực nhỏ và cười lớn, Lauriel cũng gật nhẹ đầu và thân ảnh nàng biến mất tại chỗ.

"Lực đánh vừa rồi, ít nhất cũng phải là Level 9. Sao có thể?"

Lauriel chỉ vừa mới trở về chưa đến trăm năm, một người bị hủy đi cấp độ và sau chưa đầy một trăm năm thì lần nữa bước lên đẳng cấp Level 9, và dường như nàng sắp đột phá đến Level 10 khi cần Hanna giúp đỡ.

"Quái vật gì chứ, bà mới đúng là con quái vật được ngài ấy tạo ra."

Chẹp chẹp miệng vài cái, Hanna lần nữa ngồi xuống bàn và vẫn lẩm bẩm nho nhỏ.

"Mà công nhận đùi bả ngon thật."

Hanakii đôi mắt giật giật và khuôn mặt hoàn toàn và một cỗ cảm xúc khinh bỉ. Bà chị này thật sự hết thuốc chữa rồi, mê gái đến thế là cùng.

Phục Hy bên canh anh vẫn đang rất chăm chú quan sát Hanakii nướng thịt, nàng có vẻ chẳng hề quan tâm tới chuyện Hanna và Lauriel vừa làm.

Tay vẫn liên tục thao tác nướng một cách điêu luyện, nhưng trong đầu Hanakii đang bắt đầu suy tính về chuyện bản thân cần phải làm vào thời gian tới.

"Mình cần… Ghé hội Thợ Săn một lúc để chuẩn bị, trang bị hiện tại không cho phép mình phản kháng nổi với các Tiên Tử."







“Phiền phức! Truyền lệnh triệu tập Hanna ngay cho tôi!”

Giọng nói đanh thép pha chút giận giữ vang lên giữa không gian điện thờ yên tĩnh, một cô gái đang mặc quân phục Tiên Tử Đoàn ngồi thẳng lưng trên ghế và gương mặt xinh đẹp có chút ngưng trọng.

Cơ thể cô thon gọn và có phần cao ráo, mái tóc óng vàng nhẹ sáng và đôi mắt với con ngươi giống rắn sẫm màu tuyệt mỹ.

Trên đầu cô là hai chiếc sừng rồng đặc trưng của Long tộc, nhưng nó lại nhỏ và có phần khác biệt khá nhiều do với Long tộc thuần chủng. Bởi lẽ cô chỉ là con lai mà thôi.

Phần eo mềm mại thon thả cộng với trang phục váy ngắn của Tiên Tử Đoàn mà cô như thể một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, nhưng bên cạnh cô lại có một cánh cửa khổng lồ.

À không, là một chiếc khiên tròn khổng lồ, kích cỡ to gấp bốn lần cơ thể đẹp đẽ kia.

Torhu - Vệ Thần Tiên Tử là tên và [Danh hiệu] của cô, một trong những người có sức ảnh hưởng nhất Tiên Tử Đoàn thời điểm hiện tại.

Thành viên chủ chốt của đội Giới Luật Eilrine giúp cô có đầy đủ quyền hạn và hiệu lệnh đối với người cực kỳ thường xuyên trốn cái buổi họp công việc là Hanna.

“Không đáp trả?”

Torhu nghiến răng và nhắm chặt mắt lại, cô cố để bản thân không nổi nóng và hít thở sâu.

“Để đó cho tôi.”

Vẩy tay và nói với người đang cúi đầu trước mình, Torhu khoanh tay trước ngực và bắt đầu cắn móng tay.

Cạch!

Chiếc bảng điện tử bị quăng về một góc và vỡ nát, Torhu siết chặt nắm tay đồng thời đứng bật dậy.

"Tui bận đi ăn thịt nướng em trai làm rồi, hehe."

Dòng tin nhắn vẫn còn trên bảng điện tử kia chính là nguyên nhân chính cho sự giận giữ này.

"Đồ khốn!!!"

"Đừng nóng giận vậy chứ, em cũng đâu lạ gì Hanna-chan nữa."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ngọt ngào vang lên, bên cạnh Torhu dần xuất hiện một chiếc xe lăn chậm rãi tiến tới.

Trên xe tồn tại một cô gái với mái tóc đỏ rực như lửa nóng đã được tạo kiểu cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt đỏ không kém với chiếc kính sang trọng. Đôi môi xinh cùng làn da trắng tựa như tuyết. Cô khoác trên mình một lớp áo choàng mỏng và trên tay đang xoay tròn hai chiếc chìa khoá lớn.

Eilrine Irena - Khúc Linh Tiên Tử.

Hiện tại đang là đội trưởng thiên đoàn ma pháp Tiên Tử Đoàn. Irena cũng là một trong những nhân lực cần thiết cho nhiệm vụ lần này.

"Chị phải biết, đây là lần phạm luật thứ mấy của nhỏ đó rồi!"

"Ừm, chị biết. Sao Torhu-chan không đến đây uống với chị một tách trà nóng nhỉ?"

Torhu có chút thở dài nhưng khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười kia của Irena, cô chỉ đành lủi thủi bước đến và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Irena.

Dù cô có đang tức giận hay cau có đến mấy thì đứng trước một Irena cực kỳ nhẹ nhàng cùng phong thái trưởng thành kia thì cũng chẳng còn sức tức giận.

"Cũng tại chị cứ nuông chiều nó…"

Torhu nói khi đang uống trà.

"Nếu em muốn phàn nàn gì đó, hãy nói sau khi uống xong đã."

Irena mỉm cười và cầm lấy khăn tay lau miệng Torhu một cách nhẹ nhàng.

"Torhu rất xinh đẹp nên hãy ít tức giận lại, em sẽ có nếp nhăn đó."

Vuốt nhẹ mái tóc Torhu, Irena cười và không quên rót thêm một tách trà nữa.

"Cũng đã trễ hẳn rồi thì sao vẫn còn ngại nhỉ? Hanna-chan?"

Kít!!!

Tiếng kim loại bị bóp nát, một cỗ mana mạnh mẽ phóng thích từ vị trí Irena bắn thẳng đến một nơi xa cách đây hơn trăm km.

"Ặc!!!"

Hanna giật mình rút tay khỏi thanh sắt đang quấn chặt lấy mình và nhìn về một hướng.

Irena bên đây cũng đồng thời đưa mắt về đó, tách trà nâng cao và đôi môi đỏ xinh chậm rãi thưởng trà.

Sau vài giây thưởng thức trà ngon, Irena dùng khăn tay lau miệng và chậm rãi mỉm cười, nói.

"Cách Âm Lực - Không Đoạn."

Giọng nói thánh thót tràn đầy nội lực vang xa, môi trường xung quanh Irena bắt đầu chìm vào khoảng không tĩnh lặng và nhiệt độ chậm rãi hạ xuống.

"Chị Irena?"

Torhu chợt nhận ra điều gì đó, cô đứng thẳng người dậy và giơ tay trái lên cao.

Lạch! Cạch!

Chiếc khiên vẫn đang cắm sâu vào đất rung lắc dữ dội và bay thẳng về tay Torhu.

"Là kẻ địch?"



Phong thái Irena vẫn rất bình thản và chậm rãi, nhưng cô là kiểu người chưa từng tỏ ra căng thẳng hay lo âu, vì thế nên Torhu gần như chẳng thể biết chuyện gì đang xảy ra.

Dù là Tiên Tử Level 10 đi chăng nữa, quy luật tại Eilrine không cho phép kẻ không có thiên phú ma thuật như Torhu có tầm hoạt động quá xa được, nhưng Irena thì lại khác hoàn toàn.

Nằm trong top 10 Pháp Sư mạnh nhất cõi Eilrine, đứng thứ bảy với khả năng ma thuật hệ Ám. Không sai khi nói rằng Irena chính là quân bài mạnh nhất mà Tiên Tử Đoàn đang nắm giữ.

"Là người Torhu-chan vẫn đang ngóng chờ đấy."

Nháy mắt với Torhu, Irena hít một hơi sâu và khuôn miệng bắt đầu cử động.

"Cách Âm Lực - Dịch Đoạn."

Bàn tay thon thả trắng ngần giơ cao, Irena hướng toàn bộ năm ngón tay mình chỉ xuống đất và một loạt âm thanh du dương như tiếng đàn hạc vang lên.

"Tha! Tha! Irena giáo sư!!!"

Hanna la hét từ nơi xa với chất giọng cầu khẩn, thanh đại kiếm bay vụt lên từ hư không và cắm mạnh vào kế bên Irena.

"Hôm nay Hanna-chan vẫn tràn đầy năng lượng nhỉ?"

Rầm!

Một cơ thể bị quấn chặt bởi hàng trăm thanh sắt lớn rơi mạnh xuống ngay thanh đại kiếm kia. Hanna cười tươi và có chút tránh né ánh mắt Torhu đang nhìn chằm chằm cô.

"Ire rót sẵn trà cho tui hả?"

Dù đang bị trói chặt nhưng Hanna vẫn đứng dậy và chạy tới ngồi bên cạnh Irena như bình thường, cô vận sức và toàn bộ trói buộc ngay lập tức vỡ nát.

"Han! Na! Đồ! Khốn!"

Torhu nghiến răng và phóng chiếc khiên bay đến Hanna.

Irena dịch chuyển ngón tay và chiếc khiên ngay tập tức dừng giữa không trung và cắm chặt vào đất.

"Nào nào, Torhu-chan nên thả lỏng chút đi. Hanna-chan chẳng phải đã đến rồi hay sao?"

Torhu kéo ống tay áo và bước nhanh đến cốc mạnh vào đầu Hanna một phát rõ đau.

"Ui da!"

"Chuyện ghé thăm Hanakii không phải đã định khi gần tựu trường mới đi sao? Giờ vẫn còn đang trong thời gian làm nhiệm vụ mà cứ thích chạy đi đâu không vậy hả nhỏ kia!"

Torhu tức giận hét.

"Nhiệm vụ cũng có thêm tiến triển gì đâu chứ, chỉ tổ phí thời gian thôi."

Chát!

"Ơ."

Cảm nhận phía mông mình có cảm giác nóng rát và Hanna cũng đồng thời mất dạng ngay trước mắt.

"Mông Torhu thật nảy à nha, mắn đẻ lắm đây này."

Hanna cười lớn và chạy một mạch, để lại Torhu đang không ngừng xoa xoa phần mông b·ị đ·ánh và Irena đang che miệng cười.

"Có Hanna-chan đúng thật là rất nhộn nhịp."

"Hanna!"

Mặc kệ lời kêu của Torhu, Hanna hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện tại đây.

"Không cần lo, Hanna-chan đang làm rất tốt nhiệm vụ."

Irena xoay tròn ba chiếc chìa khoá trên tay và mỉm cười, xe lăn bắt đầu chuyển động tiến vào điện thờ và Torhu đành phải đi theo với bộ mặt bất đắc dĩ.

"Chị vừa nói gì với nó à?"

Torhu xoa xoa mông hỏi dò.

"Ừm, Torhu-chan không cần lo lắng quá rồi tức giận làm mặt mình có nếp nhăn nha."

Xe lăn dừng lại ngay vị trí cầu nguyện và Irena giơ tay mình lên vỗ vỗ nhẹ vào cặp chân của mình.

"E-Em lớn lắm rồi."

"Chị cũng thế mà."

Torhu có chút chần chừ nhưng rất nhanh bước đến và quỳ bên cạnh Irena, cô tựa đầu lên đùi và nhắm nhẹ mắt tận hưởng hương thơm dịu nhẹ từ Irena.

"Torhu-chan cần nghỉ ngơi đấy nhé."

Vuốt ve mái tóc Torhu, Irena nhẹ nhàng nói.

"Em vẫn chưa xong nhiệm vụ."

"Chăm sóc tốt bản thân cũng là một nhiệm vụ đấy."

Đôi tay Irena dịu dàng vuốt ve Torhu, không gian yên tĩnh cùng tiếng chuông nhẹ của điện thờ khiến Torhu chậm rãi chìm dần vào giấc ngủ.

Dù rằng Tiên Tử ở Level 10 như cô thì ăn uống ngủ nghỉ đã không cần thiết, nhưng tinh thần khi mệt mỏi vẫn cần được nghỉ ngơi.

"Hmm~ Hm~ Hmmmm~~"

Irena ngân nga chất giọng ngọt ngào của mình và toàn thời gian dường như đang chậm lại, tiếng chuông điện thờ cũng hoàn toàn im bặt, nhường chỗ cho giọng ca như thiên thần của Irena vang xa.