Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 128: Cô gái bí ẩn



Rừm! Rừm! Rừm!

Siêu xe chạy băng băng trên con đường vắng, Hanakii xoa xoa trán mình và thở nhẹ một hơi. Anh thật sự đang có chút uể oải bởi lịch trình làm việc có phần vội vã này, hôm nay cũng thật tốn sức.

Èo! Èo! Èo!

“Dao động không gian?”

Hanakii giật mình và đạp thắng, anh lắc mạnh cổ xe và chiếc siêu xe ngay lập tức dừng lại trước một vật thể hình cầu màu đen đang dần dần to lớn hơn trước mặt.

“Cái này là… Hắc tinh!”

Ầm!

Cửa xe ngay lập tức bị phá vỡ và Hanakii phóng nhanh khỏi xe, ngay tức khắc Hắc tinh phình to và cuốn toàn bộ khu vực gần chiếc xe vào trong nó.

Huỷ diệt hoàn toàn.

“Đù má nó!!! Xe tao mới mua!!!”

Nghiến mạnh răng, Hanakii thở phù một hơi và đứng thẳng người quan sát Hắc tinh kỳ dị kia. Nó dường như không có dấu hiệu mở rộng thêm nữa, dao động năng lượng cũng đang chậm rãi khuếch tán đi.

Èo! Èo!

Hắc tinh chậm rãi thu nhỏ lại và hoá thành một hình dáng cơ thể người to lớn, Hanakii lùi vài bước và cho một tay ra sau lưng, anh cảm nhận được hơi thở của sự sống phát ra từ bên trong Hắc tinh kia.

“Sử dụng Hắc tinh để dịch chuyển không gian ngay tại Eilrine này ư? Cũng coi như ngươi có đủ bản lĩnh đấy, nể!”

Cạch!

Cơ thể đen tuyền chậm rãi tiếp đất và dần dần lộ rõ nguyên dạng, cơ bắp đồ sộ cùng mái tóc dài được cột gọn, gương mặt chẳng hề điển trai nhưng lại có nét nam tính rất mạnh. Chiều cao tiếp cận hai mét và bộ quần áo bị nhàu nát đến thảm thương – người này cũng chính là Hàn Tư Không.

“Phù.”

Cậu thở mạnh một hơi và đôi mắt chậm rãi mở ra, một màu đen thuần che kín đôi mắt cậu và Hàn Tư Không gần như cảm giác bản thân mình đang ở trong một môi trường ngập tràn năng lượng nhiên, nhiều đến đáng sợ.

“Cảm giác này, là Eilrine?”

“Yé yè, và ngươi là kẻ vượt biên trái phép đấy anh chàng bự con.”

Hàn Tư Không giật mình và đưa mắt về phía trái, một người nữ có vóc dáng thon gầy và dung nhan tuyệt thế, mái tóc trắng xoá cùng đôi tai dài đặc trưng. Chỉ có điều…

“Cảm giác này…”

Hanakii phủi phủi phần váy dính chút bụi bẩn và hất càm, anh chẳng phải thành viên đội chấp pháp Eilrine nên về cơ bản cũng chẳng quan tâm đến những kẻ trái phép như thế này. Đó là khi chúng không tác động đến lợi ích gì của anh cả.

“Chiếc xe đó là hàng mới nhất, có thiết kế cùng động cơ tiệm cận hoàn hảo với tĩnh điện và nguồn mana dự trữ khổng lồ. Vậy mà thằng ku nhà ngươi phá banh nó cái một, đau đấy!”

“Cô đang nói ta?”

Hàn Tư Không nhìn quanh, ngoại trừ một cái hố lớn do Hắc tinh vừa gây ra ban nãy thì chẳng còn gì cả. Không lẽ lúc dịch chuyển thì cậu đã vô tình làm mất thứ gì đó của cổ?

Nếu là vậy thì khá phiền phức rồi.

“Không tính chi phí phát sinh này kia thì chiếc xe đó có giá năm triệu đồng vàng, ngươi định trả một lần hay góp?”

Hanakii vung vẩy bộ móng tay trước mặt và hờ hững nói, anh cần thêm thông tin về kẻ này. Ít nhất đủ để anh biết hắn không phải kẻ địch.

“Thật?”

“Thật!”

Hàn Tư Không thở dài, cậu chẳng dám nghi ngờ cô gái trước mắt đang nói dối, khí tức của nàng mặc dù đã bị che lại nhưng vẫn tạo ra cảm giác đầy đủ uy h·iếp. Đây không phải là một kẻ yếu.

“Ta không có tiền vàng.”

“Vậy thì…”

Xoẹt!

Hàn Tư Không lắc nhẹ đầu tránh né một thứ gì đó vừa bắn xuyên qua đầu mình, cậu hướng mắt lên cao và nhìn thấy một loạt các lưỡi dao đang lơ lửng giữa trời.

“Đúng như ta nghĩ!”



Cô gái mỉm cười và lắc nhẹ cổ tay, đồng loạt lưỡi dao phóng ngược ra xa và Hàn Tư Không cảm nhận có thứ đó sắc bén và lạnh ngắt nằm ngay phía sau gáy mình.

“Lý nhân cảnh, đồng nghĩa với Level 8 nơi đây. Đó chưa phải là đẳng cấp mà ngươi có thể tiến vào Eilrine này, ngươi là ai?”

"Nhẹ nhàng, tôi có người quen tại đây, và tôi cũng đã từng đến đây một lần."

"Vậy sao?"

Ầm!

Hàn Tư Không lăn vài vòng và thứ đó nhanh chóng phóng thẳng lên bầu trời nơi đây.

"Ồ, phản ứng không tệ."

Hanakii chấp hai tay sau lưng và cười mỉm, kẻ này sở hữu sức mạnh không gian rất lớn, anh cần tìm hiểu thật kỹ càng trước khi quyết định làm điều gì đó.

Không gian kính!

Hàn Tư Không vuốt nhanh bàn tay trái về phía trước và một ảo giác như thể tấm kính sáng bóng xuất hiện ngay tại đây.

Hư ảo dần dần bị xoá đi và tấm kính lớn rung lắc dữ dội, hai tay Hàn Tư Không có cảm giác như thể xương mình đang bị hàng nghìn cây kim châm vào.

“Phản phệ?”

[Thông tin: Hệ thống đã bị quy tắc khoá chặt, không thể hoạt động - Yêu cầu chủ nhân lập tức đến một khu vực khác]

“Hả? Lần trước đến đây vẫn bình thường mà?”

Keng!

Hàn Tư Không đánh bật một lưỡi dao khác và hét lên trong lòng, tại sao lại đúng lúc này lại không thể kích hoạt hệ thống. Nếu như có thêm thông tin về đối thủ thì sẽ có nhiều cách để đối phó hơn, nhưng hiện tại thì…

[Hắc tinh: Huỷ!]

Vùng không khí bên tai trái Hanakii rung mạnh và biến thành một hố đen hút trọn mọi thứ xung quanh vào trong, một phần tóc của anh bị cuốn vào và ngay lập tức một lưỡi dao cắt phăng đi đoạn tóc đó.

Xoẹt!

Anh nghiêng người và Hàn Tư Không vung cú đấm trực diện của mình trượt, cậu thu tay và chân phải sút mạnh về phía Hanakii.

Oành!!!

Va chạm nổ ra như một vụ đ·ánh b·om, Hàn Tư Không bị đẩy bay đi một đoạn và Hanakii không chút tổn hại vẫn đứng im tại chỗ.

“Thế này đi, tên của ngươi là gì?”

Hanakii nói, anh tạo dáng suy tư và dường như đang không hề thủ thế trước Hàn Tư Không.

Hoàn toàn là một hành động coi thường mạnh mẽ.

Nhưng cậu cơ bản ngay cả tiếp cận cũng là rất khó khăn, chưa nói đến việc đối phương còn chẳng thực sự t·ấn c·ông Hàn Tư Không lần nào. Ngoại trừ bỏ chạy thì hiện tại Hàn Tư Không vẫn chưa thể có phương án đối phó cho trận chiến này.

“Tôi không nghĩ tên mình xứng đáng để quý cô đây nhớ đến, về chuyện tôi vô tình làm tổn hại tài sản của quý cô, sẽ có bồi thường thích đáng.”

“Ta không tin những tên đàn ông, đặc biệt là lũ đàn ông như ngươi.”

Hanakii nói, tay anh đập mạnh vào nhau và một loạt các vòng tròn băng hội tụ khắp các khu vực xung quanh, bao vây hoàn toàn đường tiến và lùi của Hàn Tư Không.

Cậu liếc mắt một lượt, thật sự là không có kẽ hở để trốn chạy nữa rồi. Và đường t·ấn c·ông thậm chí còn khó hơn khi một trong những vòng băng bé nhất dường như đang có chớp nháy nhè nhẹ.

Nó đã được cường hóa thêm nguyên tố Lôi, nếu Hàn Tư Không không nhầm.

“Vậy thì, chịu đấm ăn xôi vậy.”

Oành!!!

Phụt!

Lao thẳng về phía Hanakii với tốc độ cao, v·a c·hạm với gần như tất cả các vòng băng trước mặt và máu của Hàn Tư Không bắn ra tứ phía. Sát thương cậu nhận vào hoàn toàn đủ sức khiến kể cả Lý nhân cảnh đỉnh phong cũng không có cách phục hồi ngay lập tức được.



Cơ thể truyền đến cảm giác đau nhức tột cùng, v·ết t·hương bị xé toạc ra và đóng băng cùng lúc, ngay sau đó là một sự t·ê l·iệt huỷ hoại các mô cơ hoàn toàn. Hàn Tư Không chắc chắn bản thân sẽ b·ị t·hương nặng đến độ cận kề c·ái c·hết nếu cậu tiếp tục lao lên như thế này, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng vào lúc này nữa.

“Tên điên.”

Hanakii tuy rằng có chút ít bất ngờ trước sự liều mạng của Hàn Tư Không, nhưng anh cũng chẳng tỏ ra bối rối hay có bất kỳ động tác mất bình tĩnh nào cả, như thể anh đã chứng kiến đủ nhiều sự bất ngờ để không còn việc hoảng loạn dẫn đến sai lầm đáng tiếc.

[Ngự Băng: Phong tinh vẫn]

Hanakii vuốt nhẹ hai đầu ngón tay và không khí đông cứng thành thể băng dày, Hàn Tư Không tuy rằng sẽ phá huỷ khối băng lớn này rất nhanh. Nhưng như thế đã là quá đủ thời gian cho anh.

Bởi vì băng thuật chưa bao giờ là thế mạnh của Hanakii cả.

Ầm!!!

Hàn Tư Không phá vỡ khối băng chỉ trong vài giây ngắn, nhưng ngay khi mọi thứ trở lại tầm mắt, Hanakii đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa.

Cậu biết rõ điều này, chẳng ai ngu ngốc đến mức đứng im để cho đối phương tiếp cận cả. Nhưng vấn đề hiện tại là vị trí của Hanakii thì Hàn Tư Không hoàn toàn chẳng có bất kỳ thông tin nào cả.

Rộp!

Xương chân phải của Hàn Tư Không gãy vụn, cậu khuỵu một chân và nhanh chóng dùng năng lượng tự nhiên siết chặt đùi mình lại. Mất đi chân phải khiến Hàn Tư Không không còn đứng thẳng được nữa, nhưng cũng chẳng có thứ gì t·ấn c·ông cậu vào lúc này cả.

“Đáng lẽ đó là thời điểm tốt nhất để t·ấn c·ông, sao cô ta lại bỏ qua?”

Cậu thở một hơi nặng và chân phải ngay lập tức được tái tạo hoàn toàn, sự việc trước đó là một đòn bẩy.

Nhưng có vẻ Hàn Tư Không đã quá coi thường đối thủ của mình, đó là một cô gái giảo hoạt và cáo già hơn cậu biết khá nhiều.

[Hắc tinh: Hắc ám Lĩnh vực]

Phành!!!

Cơ thể Hàn Tư Không nổ thành một làn khói đen, mọi thứ điều nhanh chóng bị cuốn vào và bản thân cậu hoàn toàn biến mất.

“Lĩnh vực? Đó là một nước đi hay để tự vệ, nhưng…”

Cạch!

Trên tay Hanakii xuất hiện một vật sáng bóng màu kim loại bạc, anh đưa lên trước mặt và bắt đầu ngắm bằng một mắt.

“Ngươi sở hữu Lĩnh vực rất mạnh và cũng không có cách giải quyết dứt điểm, nhưng đó không phải là tất cả những gì tên trẻ con như ngươi có thể hiểu về Lĩnh vực đâu.”

Đoàng!!!

“Cô ta t·ấn c·ông từ bên ngoài?”

Hàn Tư Không cau mày, Lĩnh vực có khả năng vô hiệu hoá các đòn đánh tầm xa tiến vào bên trong, trừ khi là đòn đánh có cùng thuộc tính và tần mức năng lượng mới có thể xuyên vào. Mặc dù thế thì cũng không thể đánh trúng cậu một khi không thể xác định vị trí chính xác.

Nhưng…

Máu tuôn chảy không ngừng từ lòng bàn tay phải, Hàn Tư Không mất đi cảm giác và giữa tay cậu xuất hiện một cái lỗ lớn gần như xuyên thủng cả bàn tay.

“Không có dao động năng lượng?”

“Là một cú ném vật lý sao?”

Cơ thể loé nhẹ, Hàn Tư Không di chuyển liên tục trong vùng Lĩnh vực của bản thân. Cậu vẫn chưa thể xác định thứ mà cô gái kia dùng để t·ấn c·ông mình là gì, dựa theo những lần cọ xác ban đầu thì Hàn Tư Không tin rằng cô gái kia là một bán nhân chuyên sử dụng kỹ năng ma thuật, vì thế nên cậu mới tự tin với Lĩnh vực của mình.

Đoàng!!!

Đoàng!!!

Đoàng!!!

Hàng loạt âm thanh như pháo nổ vang lên, và vai cậu bị xuyên thủng thêm hai lỗ khác. Vết thương có tốc độ hồi phục cực chậm như thể năng lượng của Hàn Tư Không bị nghẹn lại vậy.

“Không ổn.”

Thật sự không ổn, nếu cứ tiếp tục thì cậu sẽ thua. Cái c·hết là gần như chắc chắn khi mà các v·ết t·hương cũ vẫn chưa lành mà cơ thể cậu lại tiếp nhận thêm những v·ết t·hương mới còn tồi tệ hơn.

[Tiên thuật: Thiên luân hoá tướng]

Cơ thể được bọc một lớp năng lượng vàng sáng, Hàn Tư Không giải trừ Lĩnh vực và bay thẳng lên cao. Mắt cậu đảo cực nhanh một vòng xung quanh và không thể phát hiện được bất kỳ ai cả.



“Khốn, mình đang phải đánh nhau với ma à?”

Đối phương di chuyển quá khó chịu, cậu hoàn toàn chịu đòn mà thậm chí còn chẳng thấy bất kỳ ai ngoại trừ vài lần trước đó. Và lần đó thì Hàn Tư Không cũng chẳng thể chạm vào đối phương.

“Tử Nghiên sẽ lại cười mình nữa mà xem, đúng là thế giới điên rồ.”

Chỉ vô tình gặp một cô gái trên đây đã có thể khiến cậu không chống trả được và chịu thảm cảnh như thế này thì những kẻ mạnh nhất nơi đây chắc hẳn có thể g·iết Hàn Tư Không mà thậm chí chẳng cần làm gì.

“Đương nhiên, ngươi nghĩ nơi đây đơn giản giống như Nhân giới à?”

Giọng nữ vang lên ngay bên cạnh cậu, Hàn Tư Không quay đầu nhìn qua và cô gái với mái tóc đang bay phấp phới giữa trời đang đứng lặng im giữa không trung nhìn cậu.

Cô ta dường như đã đứng tại đây từ rất lâu, chỉ là Hàn Tư Không chẳng thể cảm nhận được.

Đối phương quá vượt trội, dường như trận chiến này cũng chỉ như trò đùa với cô ấy.

“Nơi đây ai cũng khủng bố như cô vậy sao?”

Hàn Tư Không thật sự không muốn tin vào điều đó, bán nhân về cơ bản đã sở hữu tuổi thọ cao hơn con người rất nhiều. Và nếu như bọn họ có Level cao, cộng thêm tuổi thọ dài giúp cho kinh nghiệm tích lũy qua từng năm cực kỳ khổng lồ thì chẳng có con người nào đủ sức cạnh tranh cả.

Dù cho có trở thành Tiên nhân, Hàn Tư Không chắc chắn về điều này.

“Làm gì có, nơi đây vẫn có những người yếu ớt không có khả năng chiến đấu. Cứ coi như chúng ta chỉ may mắn hơn khi sở hữu xuất phát điểm dễ dàng hơn nhiều so với nhân loại đi.”

Hanakii huẩy vai và nói, anh thuộc vào nhóm những người có thể gọi là “mạnh” tại Eilrine nên mới áp đảo được Hàn Tư Không như thế, và cũng nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu dày dặn hơn rất nhiều lần.

“Vậy có lẽ tôi quá xui xẻo khi gặp phải cô nhỉ?”

“Ta mới là người xui đây, g·iết ngươi rồi thì ai sẽ đền chiếc xe mới cho ta?”

Giật mình một nhịp, Hanakii bỗng nhiên nở một nụ cười tươi và cơ thể dần dần trở nên trong suốt.

“Có vẻ ta không xui xẻo như ngươi, vẫn đủ may mắn.”

“Gì?”

Cơ thể Hanakii hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời trước sự ngạc nhiên của Hàn Tư Không, cậu đứng hình vài giây và thân thể rơi tự do xuống đất.

Ầm!!!

Mặt đất bay đầy bụi và Hàn Tư Không với cơ thể chằng chịt các v·ết t·hương lớn nhỏ, máu rỉ không ngừng và từng cơn đau bắt đầu khiến cậu nhăn mặt lại.

“Mình vừa được tha?”

Cong!!!

Thanh âm như tiếng chuông chùa vang xa, một mùi hương thơm mát ập vào mũi Hàn Tư Không và cậu cảm giác cơ thể mình đang chậm rãi bay lên.

“Đúng là không thể ngờ được, Lý nhân cảnh đỉnh phong chỉ sau chừng ấy năm ư?”

Giọng nói ngọt ngào như thiên sứ, một âm thanh mà Hàn Tư Không sẽ mãi không quên. Mùi hương cơ thể đã từng khiến cậu cảm giác thanh thản…

Và… gương mặt tuyệt sắc khiến cho ai ai cũng sẽ yêu thích.

“Chúng ta, thật có duyên… Tử Nghiên.”

“Nghiệp duyên thì đúng hơn, bãi chiến trường này là thế nào đây?”

Gương mặt tinh xảo, mái tóc xám tro được thắt gọn để một bên vai. Vóc dáng cân đối và đôi mắt màu tím như đá quý nhìn thẳng vào Hàn Tư Không.

“Và đừng có gọi ta là Tử Nghiên.”

“Lauriel.”

“Cũng đừng.”

Nàng ngắt lời Hàn Tư Không và nhăn mày, tuy rằng bản thân đã có tên mới như cái tên cũ vẫn là điều gì đó khiến bản thân nàng có cảm giác luyến tiếc.

“Thôi thì gọi ta là Lauriel cũng được, mặc dù bây giờ tên ta là Riel.”

Xoay mặt đi, Lauriel tuy rằng không nhận ra nhưng biểu cảm nàng đang có chút cảm giác thoải mái. Sự căng thẳng từ lúc trở về lại Eilrine cũng hoàn toàn tan biến vào lúc này.

Có lẽ bản thân nàng cũng chẳng thật sự khó chịu với Hàn Tư Không trong cách xưng hô, nhưng tại Eilrine này thì chỉ mỗi việc thân phận sai lệch cũng đã được xem là một t·rọng t·ội.