“Cô chẳng hề giống như khi còn tại Nhân giới, là vì quê nhà sao?”
Hàn Tư Không nói khi Lauriel đưa cậu rời đi với tư thế bế công chúa, mặc dù cơ thể to lớn của bản thân khiến việc nàng ẵm cậu có chút khó coi.
“Ngươi gặp ai cũng hỏi những câu hỏi cá nhân như vầy sao?”
Lauriel cau mày nói, nàng mở cửa một tòa biệt thự lớn và nhanh chân bước vào.
Hàn Tư Không chạy theo, cậu nhìn quanh và có chút thưởng thức khung cảnh hoành tráng hơn bất kỳ cung điện nào trước đây mà một người lính có thể thấy.
“Ngươi dự định sau này như thế nào? Ở lại đây phát triển hay lần nữa tìm cách trở về?”
Lauriel rót một cốc nước trà và đưa cho Hàn Tư Không, cậu lắc đầu nhẹ tiếp nhận cốc trà.
“Tôi sẽ ở lại đây một thời gian, có lẽ thỉnh thoảng sẽ trở về Nhân giới nhìn một chút.”
“Sao ngươi- anh cứ cố chấp với Eilrine này như thế?”
Hàn Tư Không giật mình khi Lauriel thay đổi cách xưng hô nhưng cũng rất nhanh trả lời câu hỏi của nàng.
“Cố chấp ư? Tôi có lý do để cố chấp với nơi đây mà.”
Nói đoạn, cậu nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt sắc của Lauriel với ánh mắt nhẹ nhàng.
Nàng quay mặt đi và đôi tai nhanh chóng đỏ bừng, đây rõ ràng là một cảm giác chưa từng tồn tại trước đây. Nó khiến Lauriel nhớ lại thời điểm Hàn Tư Không vừa đặt chân lên Eilrine, cậu đã xoa đầu và chạm vào tai nàng nhưng lại chẳng có bất cứ sự khó chịu nào được đưa ra từ Lauriel cả.
“Anh không thể ở lại đây nếu vẫn giữ nguyên chủng tộc Nhân loại của mình.”
“Tôi biết, nhưng hiện tại thì tôi không biết cách cải trang để qua mặt những kẻ đứng đầu nơi đây được. Vì thế nên có lẽ cần ẩn náu một thời gian cho đến khi tìm được phương án ẩn mình.”
Lauriel im lặng nhìn Hàn Tư Không, nàng dường như có gì đó suy tư nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua và đứng dậy di chuyển về phía một khu vực rộng lớn được bài trí trông như một pháp trận dịch chuyển.
“Đây là.”
“Vì anh đã có thể lên đây bằng thực lực của mình nên ta- tôi nghĩ cũng nên gặp nàng ấy một chút.”
Lần nữa thay đổi xưng hô rất gượng gạo từ Lauriel khiến Hàn Tư Không bật cười, dường như cách nói chuyện trước đó là do ở Nhân giới quá lâu khiến nàng bị quen miệng thì phải.
“Muội ấy vẫn ổn chứ? Đã bao nhiêu năm trôi qua vậy mà.”
Lauriel gật đầu, pháp trận sáng lên và cả hai bước vào đó, biến mất.
Từng đợt vòng sáng lóe lên và không gian rung chuyển nhè nhẹ, khu vực tối như bị c·hôn v·ùi dưới lòng đất chợt bừng sáng lộ rõ từng phần kiến trúc trông như những lăng mộ thời xa xưa.
Lauriel và Hàn Tư Không hiện hình sau vài giây, cả hai bước đi và mỗi lần di chuyển thì cơ thể Lauriel lại mờ ảo đi chút ít.
“Cái này là?”
Hàn Tư Không hỏi.
“Huyễn Hóa Pháp Thân, cũng là hình thức bảo vệ bản thân tôi khỏi nàng ta. Anh thì có lẽ không cần đâu.”
“Tôi không cần cái gì cơ?”
Hàn Tư Không dừng chân và Lauriel giơ tay lên chạm vào giữa không trung.
“Biện pháp bảo vệ linh hồn, cha nói rằng dường như anh có thể miễn dịch khả năng của Uyển Nhi vì thể chất đặc thù của mình.”
“Thể chất đặc thù? Ngài ấy đã biết?”
Hàn Tư Không giật mình, ngài Genju từ lần đầu chẳng lẽ đã nhìn thấu cậu sở hữu Hỗn Độn Chân Tâm nên mới nói như vậy. Nghĩa là Uyển Nhi hiện tại nguy hiểm hơn Hàn Tư Không tưởng, và nơi đây có phần giống với.
Lồng giam.
Khu vực tối tăm, các bức tường cao không thấy đỉnh và hàng loạt các loại thực vật héo chỉ còn lại thân cũi xấu xí.
“Nơi đây nguyên bản không đến mức thế này.”
Lauriel nói, cả hai nhanh chóng mở xuyên hàng loạt cánh cửa và một căn phòng trông như lồng chim được treo giữa hư không đập vào mắt Hàn Tư Không.
“Uyển Nhi?”
Cậu tự hỏi trong đầu, nhưng chiếc lồng kia chẳng có sự hiện diện nào cả. Chỉ có các loại xích đen như mực và hàng đống vải vóc nằm ngổn ngang.
“Lại nữa rồi.”
Lauriel nói, nàng vung tay và trước ngực xuất hiện một chiếc vòng lớn xoay tròn vài vòng vận chuyển mana di chuyển thẳng về lồng chim.
[Ma pháp: Huỷ Diện]
Mọi thứ trong lồng chim nhanh chóng bốc hơi thành khói trắng và tan biến, để lộ ra một người con gái nằm ngủ giữa lồng.
Mái tóc xen lẫn giữa đen và đỏ, làn da trắng sáng cùng gương mặt xinh đẹp không tì vết.
Nhưng Hàn Tư Không chắc chắn không hề cảm thấy xa lạ, đây chính là người đã từng đồng hành cùng cậu một thời gian cho đến khi Lâm gia hoàn toàn bị huỷ diệt.
“Muội ấy đã trải qua những gì?”
“Tệ hơn ngươi nghĩ ngàn lần.”
Lauriel nắm tay Hàn Tư Không và cả hai bước xuyên qua chiếc lồng thẳng vào bên trong. Lâm Uyển Nhi khẽ cau mày và đôi mắt chậm rãi mở ra.
“Là người sao, Tử Nghiên lão t-”
Lâm Uyển Nhi trừng mắt, nàng há miệng ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt đã qua hàng chục năm chưa từng thấy lại. Cơ thể vô thức cứng lại và đôi mắt hai màu cũng bắt đầu đỏ hoe tràn trề nước mắt.
“K-Không ổn!”
Nàng bỗng nhớ đến gì đó, tay phải vung lên và từng đợt cấm chế xoay quanh Hàn Tư Không. Cậu cảm giác như thể toàn bộ giác quan của mình đã bị phong bế và tầm nhìn chỉ còn lại màu đen thăm thẳm, ngay cả âm thanh từ bản thân cũng chẳng thể nghe được.
“Không sao đâu, hắn dường như có khả năng miễn dịch [Đặc Ân] của ngươi.”
“Sao cơ.”
“Có chuyện này sao, thật sự huynh ấy có khả năng này?”
Lâm Uyển Nhi nắm lấy hai tay Lauriel và kích động không thôi. Nàng không muốn g·iết ai nữa, không muốn phải luyện hóa linh hồn của bất kỳ ai nữa.
Càng không thể tổn thương người thân quen cuối cùng của nàng.
“Hắn vẫn còn có thể lên đây tìm ngươi kia mà, cái này chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất rồi sao?”
Giọng nói Lauriel tuy vẫn không có quá nhiều cảm xúc nhưng giờ đây lại có chút tức giận cực nhỏ, đến mức ngay cả nàng cũng không thể nhận ra.
Cạch!
Hàn Tư Không trở lại hiện thực, cậu chớp chớp mắt và Lâm Uyển Nhi ngồi dưới đất nhìn thẳng với đôi mắt đã ướt đẫm.
“Không thể tin được, sau bao năm thì muội đã mạnh đến thế này rồi.”
“Huynh vẫn ổn.”
Bước đến và quỳ một chân trước nàng, Hàn Tư Không dùng tay vuốt nhẹ má Lâm Uyển Nhi và cười mỉm.
“Ừm, chúng ta đều ổn.”
“Hức!”
Lâm Uyển Nhi khóc nấc lên và nhào vào lòng Hàn Tư Không, nàng tham lam cọ xát cơ thể mình vào cậu và không ngừng cảm nhận từng nhịp thở, mùi hương từ Hàn Tư Không.
Lauriel im lặng và thân ảnh chậm rãi tan biến, chân thân của nàng thật ra vẫn nằm ở bên ngoài từ đầu nên cũng chẳng cần thiết ở đó để làm gì cả.
“Liều mạng mình hai lần tiến đến đây… Cũng chỉ vì nàng ấy sao?”
…
Lâm Uyển Nhi ngừng cơn nấc và chậm rãi rời khỏi người Hàn Tư Không, nàng đã khóc và lăn lộn cũng được vài giờ. Và hiện tại thì gương mặt tuyệt sắc đã chỉ còn một màu đỏ bừng như trái cà chua.
“Tư Không huynh vẫn ổn, thật tốt quá.”
“Ổn sao? Có lẽ vậy.”
Lâm Uyển Nhi vẫn đang ngồi trong lồng của Hàn Tư Không, nàng tựa đầu vào ngực cậu và hai tay vẫn đang nắm chặt đôi vai cường tráng kia.
Ánh mắt nàng mang theo rất nhiều xúc cảm khác nhau, nhưng rõ ràng nhất là một cỗ nồng nhiệt tình ý mãnh liệt dâng trào không ngừng.
“Ưm.”
Nàng hôn lên ngực cậu, lần nữa áp mặt vào sát Hàn Tư Không và cơ thể co giật nhè nhẹ.
“Cô ấy đã bị giam trong suốt thời gian qua sao?”
Dường như đang suy nghĩ gì đó nên Hàn Tư Không hoàn toàn không chú ý đến hành động của Uyển Nhi phía thân dưới mình, cậu hướng ánh nhìn về phía Lauriel đang đứng quay lưng và trong lòng khẽ thở dài.
“Nàng ấy đang cảm thấy khó xử sao? Là vì những gì đã xảy ra với Uyển Nhi?”
Hàn Tư Không lắc đầu, cậu rời khỏi Uyển Nhi chốc lát và trở về cạnh Lauriel, đôi mắt mang theo chút ít phức tạp và dường như có gì đó khó nói.
“Nếu anh muốn đem nàng ta trở về thì không thể đâu, thứ sức mạnh đó nguy hiểm quá tầm kiểm soát. Sự tự do của nàng cũng không còn thuộc về nàng nữa.”
“Đó chỉ là khi muội ấy không thể tự kiểm soát khả năng của mình thôi, ý tôi là…”
Lauriel nhìn Hàn Tư Không và quay đầu.
“Gấp gáp đưa tiểu tình nhân của mình trở về như vậy sao?”
“Cô đang… ghen sao?”
Cậu nói với chất giọng phấn khởi, Lauriel dường như rất để ý đến chuyện của Uyển Nhi. Mặc dù Hàn Tư Không đang cố gắng cũng chỉ để thực hiện ý nguyện mà cha của Uyển Nhi đã từng nhờ vả mình, và coi như đền đáp công ơn chỉ đường của người ấy.
“Nhân tiện, ta gọi Lâm Thiên Nghi.”
Giọng nói ấy lần nữa vang lên, Hàn Tư Không chợt nhớ và quay sang Lauriel.
“Cô biết người tên Lâm Thiên Nghi chứ?”
“Biết thì sao? Không biết thì lại thế nào?”
Giọng nói Lauriel thản nhiên như cũ, nhưng Hàn Tư Không lại cảm giác nàng có pha trộn sự tức giận trong đó.
“Cô giận tôi à?”
“Anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi.”
Lauriel tặc lưỡi.
“Tôi cao thật mà?”
Hàn Tư Không hẩy vai, cậu đã đạt chiều cao đến 1m97 trong khi Lauriel dường như chỉ ở tầm 1m64. Rõ ràng nàng thấp hơn cậu trông thấy.
“Lại còn thích chơi chữ à?”
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”
Cúi đầu nhận tội, Hàn Tư Không chấp tay và Lauriel nhắm chặt mắt mình.
“Hiện tại anh chưa thể làm gì khác ngoài chờ đợi cuộc họp 9 năm sau cả, cho đến lúc đó thì cố đừng để bị Tiên Tử Đoàn tìm thấy và trục xuất trở về nhà đấy nhé.”
“Hở? Tôi có thể bị trục xuất nếu bị phát hiện?”
“Thế nghĩ sao?”
Lauriel khoanh tay và nghiêng đầu mỉm cười.
“Vậy tôi có thể làm gì để tránh việc đó, ít nhất tôi cần ở lại đây thêm một thời gian.”
“Khoảng bao lâu?”
Hàn Tư Không trầm ngâm chốc lát và đưa ra bốn ngón tay.
“Bốn trăm năm, tầm đấy. Hoặc ít nhất tôi đạt được những gì mình cần.”
“Với thời gian như thế thì các biện pháp cải trang hay che giấu đều không thể duy trì được. Anh nếu thật sự muốn thì cần phải bỏ đại giới.”
“Là gì?”
Tiếp cận Lauriel và cúi đầu hỏi, cậu chỉ cần có thể ở lại Eilrine này thì những vấn đề kia sẽ chậm rãi được giải quyết mà thôi. Hoặc ít nhất là Hàn Tư Không nghĩ thế.
“Thay đổi chủng tộc! Đơn giản mà.”
“Vậy tôi phải bỏ ra những gì?”
Chẳng có bữa trưa nào miễn phí, và dù Lauriel có muốn làm nó không công cho cậu thì Hàn Tư Không cũng sẽ không đồng ý. Bản thân cậu đã nợ nàng quá nhiều lần rồi.
“Một vật phẩm có khả năng thay đổi chủng tộc của ngươi, tuy nhiên điều kiện là phải thay đổi trước khi bản thân đạt Level 2 và sở hữu tinh huyết của chủng tộc mà mình muốn chuyển đổi.”
“Nghĩa là cả hai điều kiện đó tôi đều không thực hiện được?”
Hàn Tư Không đang là Lý nhân cảnh đỉnh phong, đồng nghĩa là Level 8 tại Eirline. Và tinh huyết của bất cứ ai cũng mười phần quý giá, làm gì có ai ngu ngốc đến mức đưa cho cậu tinh huyết của mình cơ chứ.
“Cái này thì anh có thể tự xử lý được, nhưng sẽ tốn nhiều công sức lắm. Yêu cầu cũng khá khắt khe.”
Lauriel xoa cằm nói, về việc cảnh giới thì nàng hoàn toàn biết cách giúp Hàn Tư Không thay đổi. Hay nói cách khác là phong ấn Lý nhân cảnh trở thành Level 1 như bất kỳ bán nhân nào. Nhưng còn tinh huyết thì…
Nàng nhìn vào mắt cậu, vẫn là đôi mắt đen tuyền không lọt chút ánh sáng nào. Nhưng dường như có gì đó khiến nàng cảm giác thật bình yên.
Giống như những ngày tại nơi đó vậy, cậu chính là người bạn đồng hành duy nhất của nàng.
“Rốt cuộc, mình là bị sao vậy chứ.”
“Lauriel?”
Hàn Tư Không hỏi dò, cậu cảm giác nàng dường như đang bối rối.
“Theo tôi, nơi đây cũng không thích hợp cho việc đó.”
“Được.”
Cả hai nhanh chóng dựa theo con đường cũ trở về, tiến nhập một gian phòng rộng lớn khác với nhiều hình thức bày trí xa hoa cùng tráng lệ đến khó tin.
Nơi đây tuy đơn giản nhưng lại tạo cảm giác thánh khiết đến khó tin.
“Đây là thứ anh cần để thực hiện việc chuyển đổi.”
Lauriel đưa ra một thanh dao găm có thiết kế trông rất kì lạ, nó như thể là lưỡi của một loài động vật nào đó bước ra từ truyện cổ tích.
“Dao? Đúng thật là nếu dùng nó tôi có tỉ lệ sẽ đổi chủng tộc được, nhưng lỡ nhưng đầu thai vẫn là nhân loại thì lỗ vốn sao?”
Hàn Tư Không nhận lấy thanh dao và vuốt vuốt nó trước cổ mình, một mặt nghiêm túc nói.
“Cái gì… phụt! Há há…”
Lauriel bỗng bật cười, nàng xoay người và lấy một tay che miệng mình.
Cái cách tên to con này tư duy, cũng thật thú vị.
“Không phải đâu, nhưng nếu anh muốn thì cứ việc.”
“Vậy nó sử dụng như thế nào?”
Lauriel giang tay lấy thanh dao và giữa lòng bàn tay nàng ngưng tụ một giọt máu đỏ tươi đậm đặc như thuỷ tinh.
Cả hai thứ hoà trộn vào nhau và thanh dao ngay lập tức tan rã thành từ đoàn bột mịn bay lơ lửng xung quanh Lauriel, nàng xoay ngón trỏ và đoàn bụi mịn chuyển hướng sang Hàn Tư Không.
“Tốt nhất là anh nên suy nghĩ một cái tên mới cho mình đấy, hay là định giữ cái tên thật mà mình đã từ bỏ? Hirio?”
“Hả?”
Hàn Tư Không ngạc nhiên, cậu không phản kháng đoàn bột đang bao lấy mình và chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể to lớn kia. Cảm giác ớn lạnh khiến khó chịu đến cùng cực, và cảm giác cơ thể bị dồn nén mang lại áp lực khó tin.
Tu vi Lý nhân cảnh Hậu kỳ bị phong bế lại ngay lập tức, Hàn Tư Không mất đi hoàn toàn lực lượng bản thân vốn có, cậu mất dần ý thức và những lời Lauriel nói là thứ duy nhất cậu được nghe trước khi hoàn toàn b·ất t·ỉnh.
Đoạn thời gian rất nhanh lướt qua, sau hai tháng ròng thì đoàn bụi mịn cũng tan đi dần, lộ ra cơ thể hiện tại đã thon thả hơn trước khá nhiều. Mặc dù vẫn rất nhiều cơ bắp to lớn, nhưng ít ra thì hiện tại đã dễ nhìn hơn. Làn da không ngăm đen như trước nữa, mái tóc ngắn màu xám tro trông tương tự Lauriel, gương mặt tuy vẫn giữ nét đàn ông như trước nhưng lại có góc cạnh khá giống với nàng.
Tay trái vẫn chỉ là một khoảng trống, nhưng Lauriel đã có ý tưởng cho việc giúp Hàn Tư Không hồi phục cơ thể nên cũng không phải vấn đề gì quá lớn cả.
Lauriel vuốt cằm nhìn một lượt, gật đầu thể hiện sự hài lòng.
Trừ bộ phận giữa háng có hơi quá cỡ thì mọi thứ đều đã trở nên dễ nhìn hơn trước nhiều lắm, nhưng bản thân Lauriel bằng cách nào đó thì lại thích Hàn Tư Không của trước kia hơn.
[Thông tin: Hệ thống tái kích hoạt - Khu vực hoạt động: Eilrine]
[Thông tin: Tái kích hoạt thành công]
[Tra xét bảng thông tin?]
“Để sau đi.”
Cậu chậm rãi mở mắt, một màu đen tuyền vẫn còn đó. Nhưng cơ thể ngoài cảm giác gọn nhẹ hơn thì dường như lực lượng mạnh mẽ như thể đủ sức phá huỷ cả thiên không chẳng còn đọng lại chút nào.
“Đây là chủng tộc bán nhân?”
“Ừm, anh hiện tại đã trở thành một Fairyn lai Elf.”
Lauriel nói, nàng đưa cho cậu một bộ quần áo mới và biểu cảm gương mặt tuy vẫn rất bình thản nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng hướng về thứ dư ra phía dưới bụng kia.
“Thích chứ?”
“Cũng không hẳn.”
Nhận lấy quần áo từ Lauriel, cậu nhanh chóng mặc vào và cảm nhận lần nữa cơ thể mình biến hoá.