Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 138: Huang Chu Lou - Thiên Luân Hội



Oành!!!

Hai thanh kiếm v·a c·hạm mạnh vào nhau và sóng xung kích gần như đẩy Hirio lùi đi một đoạn ngắn, cậu vận sức và bước trở lại vị trí ban đầu gần với Lauriel để tiện theo dõi trận chiến vô nghĩa này.

Lauriel thậm chí vẫn đứng yên một cách rất bình thường, tựa nhưng nàng chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

“Nhóc con hồi trước còn chẳng cầm nổi cây dao tỉa cây mà giờ dám đọ sức với chị mày!”

“Ai muốn đâu hả bà chị?”

Hanakii rất nhanh bị đẩy lùi về sau, anh rút kiếm và cơ thể lóe lên một màu sáng trắng như ánh trăng.

[Nguyệt Thần Kiếm: Ly Nguyệt]

Nhưng đó không phải là ánh sáng phát ra từ bản thân Hanakii, ngay thời điểm anh chuẩn bị thực hiện kiếm kỹ thì Hanna đã làm trước, hoàn chỉnh và nhanh hơn bản thân anh rất nhiều.

Ầm!!!

Vút!!! Phập!!!

Thanh trường kiếm bật mạnh ra và xoay nhiều vòng trước khi cắm sâu vào vách tường, Hanakii b·ị đ·ánh bay nhanh đến mức mắt của Hirio không thể theo kịp, cậu chỉ có thể nhìn thấy tàn dư cuộc chiến là một Hanna vẫn đang đứng sừng sững như pho tượng.

“Đừng đùa với chị nhé! Han cưng!”

Hanna có phần đắc ý nói, nhưng chỉ có sự im lặng đáp trả cô. Hanakii đã hoàn toàn im bặt và đối diện Hanna chỉ có một vách tường vỡ nát với khói bụi mù mịt.

Hanakii đứng lên khỏi đ·ống đ·ổ n·át bên ngoài, vết chém mạnh đến nỗi khiến nửa mạn sườn bên phải bị lóc sạch, lộ cả ngũ tạng và xương trắng.

Đáng sợ hơn là v·ết t·hương đang từ từ liền lại và bốc làn khói tựa như hơi nước vậy.

Máu cũng chậm rãi ngừng tuông.

Lauriel xuất hiện trước mặt Hanakii như thể dịch chuyển, tay nàng chảy một dòng mana trắng và bắt đầu bao trọn lấy Hanakii, phục hồi lại thể trạng cho anh.

“Định g·iết em ấy à? Vẫn không biết giới hạn cho việc đùa giỡn sao?”

Nhưng chưa kịp đợi Hanna trả lời thì Hanakii đã phủi phủi bụng mình, anh lắc đầu nói với chất giọng gần như cam chịu.

“Vì bả biết nhiêu đó không g·iết nổi tôi nên mới ra đòn chí tử ấy mà. Không sao đâu, là chuyện thường ngày thôi.”

Anh bỏ lên lầu rất nhanh, nhưng lần này là trở về đúng gian phòng của mình chứ không còn ý định ghé thăm Phục Hy nữa. Còn lại Hirio và Lauriel cũng đành quay về và duy nhất Hanna dọn dẹp đống lộn xộn mà mình đã bày ra.

“Đó là sức mạnh của Tiên Tử Level 10 sao?”

Hirio hỏi dò, cậu mặc dù có thể cảm nhận được người tên Hanakii kia chỉ mới Level 3 [Nhất tinh] mà thôi nhưng chắc chắn là không thể tin vào điều đó được, khả năng cao anh ta cũng che giấu đi thực lực thật sự của mình.

“Không hề, cả hai người họ đều không đả động gì đến sức mạnh Level của mình cả. Chỉ đơn giản là sức chiến đấu bình thường thôi.” - Lauriel lắc đầu nói.

“Bình thường ư?” - Hirio hiểu ra nhanh chóng.

Vậy chắc chắn rằng Hanakii có Level thật rất cao, thậm chí Hirio tin rằng trận chiến trước kia với cậu thì anh ta cũng không hề sử dụng gì đến Level cả mà chỉ dùng sức mạnh thuần tuý bản thân mà thôi.

“Chị em họ có cách bày tỏ tình cảm lạ quá nhỉ?”

Hirio xoa cằm nói, cậu thật sự đã nghĩ rằng họ là kẻ thù không đội trời chung trong một khoảnh khắc ngắn. Người tên Hanna đó có vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng thực lực lại mạnh một cách khủng kh·iếp, Hirio tin chắc chắn rằng dù bản thân có vượt qua Level 8 và đến được Level 9 thì cũng không phải là đối thủ của cô ta.

“Trước sau gì thì anh và nhỏ cũng gặp lại thôi, trước lạ sau quen mà.”

Lauriel đơn giản nói, nàng mỉm cười và đôi mắt sau vài giây bỗng nhiên ngưng trọng lại. Ánh mắt hướng thẳng về phía sơn cốc gần đó và khí thế trên người dâng cao đến mức tối đa.



“Các chủ! Đã thu thập thông tin đầy đủ.”

Giọng nói nhẹ nhàng như mây gió khẽ lướt, một cô gái với gương mặt khả ái nhưng lại sở hữu dáng người nóng bỏng cùng bộ trang phục hở hang đầy gợi cảm cung kính cúi đầu nói.

Đối diện nàng chỉ là một người con gái khác có vóc người mảnh khảnh, trang phục tuy rất bắt mắt cùng kín đáo nhưng lại trông có vẻ mộc mạc quá độ nếu so với thân phận chân chính của nàng.

Huang Chu Lou - Chủ nhân Thương Luân Hội.

“Dạo này các vị Tiên Tử cũng trông rất bận rộn.”

Nàng thì thào nhẹ nhàng, dường như giọng nói chẳng mang theo chút sức sống nào vậy.

“Họ lúc nào cũng bận rộn cả.”

Cô gái với gương mặt khả ái tiến đến và nói với nàng, cả hai im lặng hồi lâu và đôi mi Huang Chu Lou khẽ nhăn lại.

Trước mắt nàng là khung cảnh thành trấn nhìn từ trên cao, một đôi nam nữ đang tại nói gì đó với nhau và dường như cả hai đàm luận rất sôi nổi, và người nữ kia thì nàng cảm giác bản thân có nhận biết.

“Du Thiên, ngài có thể nhận biết người con gái đó không?”

“Một con chuột sống nhờ chân Long mà thôi, không đáng các chủ người để ý đến vậy.”

Với gương mặt khả ái đáng yêu của mình, Du Thiên nói với không chút biểu cảm trên mặt.

Đối với nàng, ngoại trừ các chủ Huang Chu Lou thì toàn bộ Eilrine cũng chỉ toàn bộ là những con chuột chẳng đáng lưu tâm, à không hẳn, vẫn còn một kẻ đệ tử cũng có phần nào khiến nàng hứng thú chút ít.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở chút ít hứng thú nhỏ xíu đó mà thôi.

“Tài liệu.”

“Người cũng thật là…”

Tuy nói như thế nhưng Du Thiên vẫn đưa cho Huang Chu Lou một tập giấy có ghi thông tin đầy đủ, nàng luôn luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ miễn là nó giúp ích cho đại tiểu thư.

“Tuyệt Kiếm Tiên Tử - Lauriel? Nhân loại tiến đến Eilrine bằng Hắc tinh? Thật sự để người ta kinh ngạc không hết mà.”

Dung nhan tuyệt sắc mỉm cười rạng rỡ, Huang Chu Lou đọc thêm vài dòng và đưa trả tệp tài liệu, nàng chống cằm có chút suy tư nhìn về gã thanh niên có vóc dáng to lớn cùng thể hình cơ bắp săn chắc.

“Sức mạnh?”

Huang Chu Lou hỏi.



“Con chuột cái là Level 9 đỉnh, có lẽ chuẩn bị đột phá Level 10, còn chuột đực thì chỉ mới là Lý nhân, nằm vào đâu đấy Level 8.”

Du Thiên chậm rãi đáp, nàng còn chẳng hề quay mặt nhìn về phía Hirio và Lauriel khi nói chuyện.

“Hể, cũng rất tốt mà. Rất không tệ đâu.”

Huang Chu Lou cười nói, nàng nhìn về phía vị Du Thiên vẫn đang dửng dưng và tiếp lời.

“Mặc dù cùng ngài so ra thì kém xa, nhưng Tuyệt Kiếm Tiên Tử là truyền nhân duy nhất của Nhất Thượng Long - Genju thì hoàn toàn là một tuyệt thế thiên tài đấy.”

Nàng nói chậm rãi và từ từ có dấu hiệu nhỏ giọng dần, ánh mắt bỗng chốc thêm phần rầu rĩ và buồn bã.

“Nếu ta cũng có thể trở thành tuyệt thế thiên tài kinh diễm đất trời như vậy, sống thật sự rất tốt nhỉ?”

“Người lại như vậy rồi, đó là lý do ta không thích lũ chuột này chút nào.”

Du Thiên có chút bất mãn trả lời Huang Chu Lou.

Huang Chu Lou hiện tại là con gái cả thuộc dòng dõi Huang sở hữu hơn 20% toàn bộ tài sản Eilrine cùng Thiên Đảo, mặc dù nàng thậm chí chức vị còn cao hơn khi chính mình là chủ nhân của Thương Luân Hội - Công hội duy nhất quản lý tài chính cho Eilrine và gần như cai quản rất nhiều chi nhánh khác làm gần như toàn bộ các mảng kinh doanh trên khắp Eilrine.

Và hơn một nửa ngành dịch vụ đang hoạt động trên Eilrine cũng thuộc về nhà Huang. Kể cả Thượng tầng hay Hạ tầng, thậm chí là Địa tầng.

Đó cũng chỉ là một phần bối cảnh mà cô gái trông có vẻ đơn sơ mộc mạc này đang sở hữu, nàng dùng ánh mắt mang theo chút ít hiếu kỳ nhìn thẳng vào nhóm của Hirio.

Cùng lúc đó, Lauriel dừng lại và đồng thời hướng mắt về phía đỉnh tòa sơn cốc kia, nàng lướt nhanh mắt một lượt và nhìn thấy hai người con gái đang nhìn về phía mình. Bỗng chốc một cỗ nguy cơ ập đến khiến Lauriel vô thức triệu kiếm lên tay mình.

“Có địch tập?”

Hirio cũng phản ứng rất nhanh và trên tay cậu xuất hiện một thanh đại kiếm nặng trịch, đôi mắt dựa theo Lauriel mà hướng về phía đỉnh núi cao kia.

“Chẳng thấy gì cả.”

Cậu chỉ có thể nhìn thấy một mảng núi đá lớn bị che lấp bởi màn sương dày trắng xoá, mọi thứ tại đây hầu như cũng bị che mờ đi tương tự như vậy.

“Không phải là sương mù đâu, thứ anh thấy là một dạng mana tự nhiên đang bài xích dòng máu nhân loại. Chuyện thường thấy mà thôi.”

Tu vi Lý nhân cảnh đang bị phong ấn chắc hẳn là nguyên do khiến quy tắc nơi đây vẫn còn bài xích cậu, Hirio khẽ thở dài một hơi.

Lauriel nói, thanh kiếm trên tay nàng loé nhẹ và nhanh chóng biến mất khỏi tầm tay, có vẻ như hiện tại cũng chẳng cần đến nó nữa.

Bởi vì ngay phía sau nàng đã xuất hiện thêm một vị khách mới.

Du Thiên Tiên Tử dựa lưng vào tường và nhìn một cách nhàm chán, mái tóc đen nhánh cột gọn khẽ lay động và ánh mắt có mang theo sự buồn ngủ liếc nhẹ về phía nhóm Hirio.

“Chuột nhắt, các chủ chúng ta có lời mời các ngươi tiến đến bái phỏng.”

Lauriel cau mày, nàng xoay người bước đi và nắm tay Hirio kéo mạnh.

“Chậc chậc.”

Du Thiên Tiên Tử tặc lưỡi và lắc đầu, sau lưng nàng ẩn hiện sáu thanh gì đó trông như những chiếc chân nhện được làm bằng hợp kim sáng bóng.

Xoẹt!

Lauriel vuốt kiếm, một lưỡi liềm trăng khuyết vẽ lên giữa hư không và đôi mắt nàng phát sáng như ánh trăng, hai chân trở nên mờ ảo đồng thời cơ thể lắc lư nhẹ.

Du Thiên Tiên Tử như thể bóng ma ẩn hiện xung quanh, nàng vươn những chiếc chân nhện mảnh khảnh đâm liên tục về không gian xung quanh Lauriel và Hirio cảm giác lưng mình dường như vừa bị xuyên thủng.

“Vẫn cứng đầu? Nếu ngươi định câu giờ chờ đợi lão già kia thì đó sẽ là một quyết định khiến ngươi hối hận đó chuột nhắt.”

Du Thiên mỉm cười nói, đôi mắt vẫn thể hiện sự kiêu ngạo cùng coi thường Lauriel đến cùng cực.

Nàng đang có sức mạnh của Level 10 [Cao cấp] hoàn toàn chẳng có vấn đề gì nếu muốn giải quyết hai kẻ chỉ ở Level 9 và 8 ngay đây. Thậm chí nếu muốn thì Du Thiên có thể g·iết c·hết cả hai nhanh đến mức ngay cả một hơi thở cũng chẳng kịp đưa ra.

Nhưng đó không phải chủ ý của các chủ, và nàng cũng chẳng rảnh rang đi làm những việc vô nghĩa này.

Về con chuột đực kia thì không chắc chắn, nhưng Lauriel là học trò và đồng thời là con gái cưng của lão già Thượng Long kia.

Đồng nghĩa rằng một khi có nguy cơ liên quan đến sinh mạng Lauriel thì lão ta chắc chắn sẽ can thiệp, khả năng của một Thượng Long dĩ nhiên nằm ở mức Du Thiên vẫn hiểu rõ được.

Nhưng nếu chỉ là hù doạ chút ít và ăn h·iếp một hai thì chẳng vấn đề.

“Khốn!”

Hirio không thể di chuyển bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình, cậu vận sức và thậm chí thôi động cả Hỗn Độn Chân Tâm nhưng lại chẳng có bất kỳ phản hồi nào. Hệ thống cũng hoàn toàn im bặt, vì thế mà giờ chỉ có thể đứng đó và chửi thầm trong bụng mình.

Đối phương hoàn toàn áp đảo cậu về sức mạnh, và dường như toàn bộ lá bài tẩy của Hirio đang bị đóng băng hoàn toàn.

“Ta chẳng quan tâm đến các chủ gì đó của bọn ngươi, nói với ả rằng không phải thứ gì cũng tập trung quanh một đống rác.”

Lauriel lạnh mặt nói, nàng dậm mạnh bàn chân và một đường băng phóng nhanh về phía Du Thiên.

Oành!

Khói bụi mù mịt, Du Thiên lắc nhẹ cổ tay và mặt đường hoá thành một mặt phẳng trong suốt dao động nhẹ nhàng như nước.

Đôi giày cao gót có phần gót giày nhọn như mũi lao di chuyển cực kỳ uyển chuyển trên mặt nước đó, Du Thiên mỉm cười đi dạo một vòng quanh cả hai và nói khẽ.

“Tối mai tại chi nhánh thứ tám Thiên Luân Hội ngay chính cố đô Banshee này, đây là một lời mời ăn tối với sự thân thiện của các chủ hướng đến kẻ tội đồ như ngươi. Nên biết ơn đi.”

Du Thiên nói với chất giọng như thể ban ơn và vươn tay định chạm vào gương mặt nõn nà của Lauriel, nhưng một bàn tay khác chụp lấy nàng và giọng nói mang theo sức sống tràn trề vang lên.

“Ngay gần nhà của bổn đại gia ta đây mà cũng dám giở trò dâm dê tình đầu của ta à?”

“Gan dạ lắm bà già.”

Ầm!!!

Đại kiếm phá xuyên bầu trời cắm mạnh xuống trước mặt Lauriel, phá hủy gần như cả vùng mặt đường ngay vị trí Du Thiên vừa đứng tức thì. Hanna cười tươi, ngẩng cao đầu nhìn về Du Thiên Tiên Tử đã nhảy tránh thanh kiếm mình cách đó hàng trăm mét.

“Trấn Thiên Tiên Tử? Ngược lại là bất ngờ đó nha, ngươi đến trễ hơn ta tưởng đấy.”



Nhưng Du Thiên lại dường như chẳng hề ngạc nhiên, lắc nhẹ người và khoảng cách lại xa thêm gấp đôi cả nhóm so với ban nãy.

“Chỉ là một Tiên Tử tự xưng mà thôi, giở trò ngay tại cố đô bổn đại gia phụ trách thì có vẻ hơi tự tin về khả năng đóng phạt của chủ nhân ngươi nhỉ?”

Hanna lùi lại và nắm lấy tay Lauriel, đồng thời xoa xoa má nàng với biểu cảm dễ chịu.

“Mém nữa là bị cắm sừng rồi, sao bảo bối không biết bảo vệ thân thể mình như dị.”

“Cút!”

Lauriel tát vào tay Hanna và thân thể biến mất tại chỗ, Hirio đứng im cười trừ khi cậu cảm nhận được Lauriel vừa dịch chuyển về phía sau lưng mình.

“Ngại ngùng hả? Nàng đúng là đáng iu c·hết mất!”

Hanna cười tươi rạng rỡ, cô quay đầu vẫy tay chào Hirio và bước đến rút thanh đại kiếm ra khỏi mặt đất gác lên đôi vai nhỏ của mình.

Cô có dáng người nhỏ con và hơi gầy gò, nhưng các cơ bắp trên cơ thể vẫn phát triển rất săn chắc và nhìn sơ qua vẫn trông khỏe khoắn và đầy sức trẻ.

Và do vóc dáng nhỏ bé kia nên khi vác thêm thanh đại kiếm to quá cỡ lên vai thì trông có vẻ hơi chèn ép quá đáng. Mặc dù biểu hiện của Hanna mười phần thoải mái, như thể thanh kiếm nặng trịch kia chẳng có tí trọng lượng nào.

“Ta đã xong việc mình cần làm, đừng quên lời mời.”

Du Thiên nói và cơ thể dần dần trở nên mờ ảo như màn nước, cơ thể nàng tan thành bọt nước và nhanh chóng biến mất.

“Bổn đại gia đã nói, đừng nghĩ dở trò ngay tại khu vực này.”

Hanna hất cằm và xoay người vung tay chụp về khoảng không ngay phía sau lưng mình, trước mặt Lauriel và Hirio vẫn đang có vẻ ngơ ngác chậm rãi hiện lên một bóng người quen thuộc.

“Ọc! Ọc! Ọc!”

Du Thiên bị Hanna b·óp c·ổ và giơ cao hai tay lên trời, nàng cố tình giả tiếng đuối nước để pha trò và Lauriel bỗng bật cười.

“Ừ hử?”

Hanna nghiêng đầu thể hiện sự khó hiểu và tay còn lại xoay đại kiếm phóng thẳng về phía ngọn núi cao.

Đại kiếm xé ngang bầu trời và để lại vệt gió lớn như thể hư không bị phá vỡ, ánh sáng từ thanh kiếm lóe sáng cả màn trời đồng thời các t·iếng n·ổ âm thanh mạnh mẽ vang xa.

Cong!

Như đụng phải thứ gì đó, thanh kiếm b·ị b·ắn xoay nhiều vòng trên không và rơi thẳng xuống đất, Huang Chu Lou mỉm cười vẫy tay nhẹ với Hanna và dường như nàng chẳng hề bận tâm đến hành động như thể muốn g·iết mình vừa rồi.

Trước mặt Huang Chu Lou là một màn nước mỏng dính, thậm chí nếu không chú ý sẽ không thể nhìn ra thứ gì cả. Nhưng nó vừa chứng minh sự chắc chắn của bản thân bằng việc đỡ trọn cú ném của Hanna và chẳng bị bất kì vết xước nào.

Mặc dù Hanna cũng chỉ tiện tay ném một lần mà thôi, cô quay người và phẩy tay.

“Giải tán đi, không là chị mày bắt lên đồn cả lũ hết giờ.”

“Tiên tử chờ đã, tiểu nữ thật là chỉ có thiện ý chứ không mang theo ý định gây sự.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần yếu ớt vang lên, Huang Chu Lou chậm rãi hạ xuống từ bầu trời và váy áo nhẹ nhàng tung bay. Cô sở hữu một vóc dáng khá gầy so với những cô gái cùng tuổi nên nhìn qua trông có vẻ ốm yếu.

“Ồ hố? Có vẻ tiểu thư hiểu lầm gì đó nhỉ?”

Hanna biến mất khỏi tại chỗ và xuất hiện ngay bên cạnh Huang Chu Lou, cô mỉm cười nhẹ nhàng nâng bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng lên và hôn nhẹ vào đó. Một hành động đầy thanh lịch và rất nam tính.

“Tiểu nữ ngu dốt không thể hiểu ý Tiên tử ngài.”

“Haha.”

Hanna xoay người và vươn tay ôm lấy bờ eo nhỏ xinh của Huang Chu Lou, cô suýt xoa trông lòng khi cảm nhận được sự mềm mại và thoải mái đến từ bờ eo cực phẩm kia.

“Bổn đại gia chưa từng có suy nghĩ tiểu thư đang gây sự, dù sao thì nếu Huang tiểu thư có gây sự với tụi nó thì Hanna đây vẫn sẽ tha thứ cho nàng.”

Ghé mặt sát và gương mặt đã có chút ửng đỏ của Huang Chu Lou, Hanna liếm nhẹ môi và Huang Chu Lou ngay lập tức quay mặt đi nhìn về phía Lauriel đang lấy tay che mặt và Hirio dường như đang nhìn lên trời và làm thơ.

“Tiên tử ngài, thật đúng là như lời đồn nhỉ?”

“Lời đồn muôn hình vạn trạng, nhưng ta có thể chắc chắn mọi lời đồn về sự ưu tú cùng xinh đẹp của tiểu thư là hoàn toàn chính xác.”

Hanna ôm chặt hơn và một luồng xúc cảm mềm mại từ ngực bỗng nhiên xuất hiện khiến cô mỉm cười rạng rỡ. Không ngờ rằng dáng người nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu đến vậy lại che giấu “lãnh địa” hoàn toàn to lớn đến vậy, cảm giác thật sự làm người ta yêu thích không thôi mà.

Suy nghĩ chạy dài trong đầu Hanna và một bàn tay hướng về đầu cô gõ mạnh vào.

Cộp!

“Ui!”

“Tui mét chị Irena à.”

Hanna ngay lập tức lưu luyến không rời nhưng vẫn phải buông Huang Chu Lou ra, cảm giác trống vắng ngay lập tức ngay lồng ngực khiến cô rưng rưng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lại phía Hirio và ngồi chổm xuống, gục đầu.

“À thì, chị ổn chứ?”

“Nói vợ nhà ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, giỏi thì ra đánh nhau chứ ai lại chơi lấy chị Irena ra uy h·iếp thế kia chứ! Dơ bẩn!”

Sặc!

Hirio bất giác lùi một nhịp, cậu thật sự không muốn dính líu vào mấy thứ khó hiểu và có vẻ phiền phức như này tí nào. Tốt nhất là giả lơ và tập trung vào những chuyện khác.

“À không nhỉ, chị đây có thể nhận ra đấy.”

Hanna xuất hiện đột ngột trước mặt Hirio, cô ghé mặt sát vào mặt cậu đến mức cảm nhận được từng đợt hơi thở của Hanna.

“Nhận ra?”

“Chú em vẫn chưa thể tán đổ Lauriel đúng không, chậc chậc.”

Hanna khoanh tay cười đắc ý, cô đá lông mi và Hirio giật giật khóe miệng.

Mặc dù điều này đúng, nhưng cậu cũng đâu có biểu lộ tình cảm của mình quá mức, hoặc thậm chí cậu đã quên đi việc biểu lộ tình cảm bản thân dành cho người khác.



“Nếu chú em không thật lòng với chính mình, sẽ không có ai khiến chú em thật lòng với họ được.”

Hanna nói, nụ cười tinh nghịch ban đầu cũng đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù biểu cảm cô vẫn rất thoải mái nhưng Hirio có thể nhìn thấy sự trầm ổn đã hiện lên trong đôi mắt kia.

“Tên ta là Hirio, thưa tiền bối.”

“Không cần mấy cái phép tắc lễ nghi đó đâu.”

Vẫy tay ra hiệu không có vấn đề gì cả, Hanna thở dài một hơi và trên tay cô xuất hiện thêm một tấm thẻ nhỏ.

“Nếu cần giúp đỡ liên quan đến Lauriel, hãy đốt cháy tấm thẻ này.”

“Đa tạ.”

Hirio cúi đầu và nhận lấy tấm thẻ giấy, cậu cất vào túi áo và khi ngước mặt lên thì chỉ còn lại Lauriel và Huang Chu Lou đang nói chuyện gì đấy.

Người trước đó có vẻ muốn gây sự với hai người đã không còn tại, Hirio có chút suy tư không biết Hanna và Du Thiên Tiên Tử đó liệu có phải đã dời chiến trường ra một vị trí khác rồi không.

“Chắc hẳn đây không phải là chuyện lớn gì.”

Hirio lẩm bẩm nói, cậu bước lùi và giữ khoảng cách đủ xa để không quá dính dáng đến cuộc trò chuyện của hai giai nhân tuyệt sắc kia.

“Hirio! Lại đây!”

Lauriel vẫy tay ra hiệu, Hirio cũng gật đầu và tiến lại gần rất nhanh. Ngay lập tức một mùi thơm lần đầu xuất hiện trong khoang mũi cậu, mùi hương của Lauriel thì chắc chắn bản thân Hirio không còn xa lạ gì nữa rồi, nhưng mùi thơm mới này có chút nồng nặc và khiến mặt cậu nhăn đi không ít.

Huang Chu Lou dung nhan xinh xắn như vẽ, hai mắt phượng yêu kiều cùng sống mũi thẳng cao. Đôi môi đỏ chót và làn da trắng ngần không tì vết, Hirio gật đầu chào nàng và theo như cậu cảm nhận thì cô gái này dung nhan mặc dù không thể so sánh với Uyển Nhi nhưng chắc chắn là không thua kém gì với những Tiên Tử kia.

Mái tóc màu mận chín có chút ấm áp, nhưng Hirio lại có chút cảm giác quen mắt khi nhìn vào màu này. Trông tổng thể Huang Chu Lou cứ như một loại trái cây ốm yếu vậy.

Cơ thể nàng rõ ràng không phải dạng đầy đặn, hoặc ít nhất là do bộ váy áo có chút dày mà nhìn vào lại có thể thấy phần tay thon nhỏ cùng đôi chân khá gầy, nhưng làn da thì vẫn trắng trẻo mịn màng một cách hoàn hảo, rõ ràng là tiểu thư đài cát được nuôi dưỡng rất kỹ lưỡng.

“Tiểu nữ hân hạnh làm quen Hirio công tử, ngài có vẻ như không phải là người thích bị quấy rầy nhỉ?”

Cách nói chuyện của Miqdeni? Hirio ngây người vài giây, cô gái này chẳng lẽ cũng từ Nhân giới tiến đến? Nhưng dựa theo ngoại hình thì cậu hoàn toàn không thể biết nàng là chủng tộc gì cả, kiến thức cá nhân của Hirio vẫn quá ít.

“Tiểu thư hiểu lầm, tôi chỉ dự định cho hai giai nhân có cơ hội hàn huyên mà thôi.”

Cậu chậm rãi nói, chất giọng ấm áp khiến Huang Chu Lou vô thức mở rộng mắt nhìn Hirio.

“Công tử không lẽ cũng là…”

Nàng định nói gì đó, nhưng ngay sau khi nhìn thấy đôi tai Fairyn của Hirio thì lại im lặng, và mái tóc xám tro của Hirio mặc dù không hoàn toàn giống với Lauriel nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng chủng tộc của cậu.

“Cũng?”

Hirio có cảm giác Huang Chu Lou đang rất muốn nói gì đó, và theo lẽ thường thì đoạn này cậu nên bỏ qua luôn và dẫn theo một loạt bất đồng về sau. Vì thế mà Hirio càng quyết định làm rõ, dù sao thì cũng không tổn hại gì quá nhiều.

“Tiểu nữ chỉ cảm giác công tử có cách nói chuyện rất quen thuộc.”

Huang Chu Lou lùi lại một bước, Hirio thuận thế tiến thêm một bước.

“Vậy tiểu thư có thể để cho tôi hỏi một câu hỏi hơi mang tính cá nhân chút xíu được chứ?” - Hirio thêm một bước.

“C-Công tử cứ hỏi, nếu có thể tiểu nữ sẽ trả lời thành thật.” - Huang Chu Lou mặt đỏ tới mang tai, hai chân vẫn không ngừng lùi lại.

“Thật ra thì Hirio tôi là người ít học nên kiến thức rất hạn hẹp, vì vậy mà không thể nhận định chính xác đặc điểm chủng tộc của người khác cho lắm. Và bản thân tôi cũng có cảm giác rất quen thuộc với tiểu thư, vì vậy có thể hỏi tiểu thư về huyết mạch của cô chứ?”

Chân Hirio rõ ràng dài hơn Huang Chu Lou rất nhiều, cậu thậm chí cao hơn nàng đến mức phải cúi người sâu mới có thể trò chuyện. Vì vậy mà mỗi bước của Hirio đều khiến Huang Cho Lou phải lùi đi rất nhiều bước.

Cộp!

Huang Chu Lou lùi lại quá nhanh nên gần như va lưng vào bức tường phía sau, nhưng Hirio đã nhanh tay che đầu và kéo nàng lại một nhịp.

Bên cạnh, Lauriel cau mày và có chút trơ mắt nhìn hai người vờn nhau đầy khó hiểu.

“Đ-Đa tạ…”

Huang Chu Lou lí nhí nói, nàng mím chặt môi và thâm tâm kêu gào Du Thiên không ngừng. Đây là lần đầu có nam giới tiếp cận nàng gần đến vậy, thậm chí còn chạm vào người nàng một cách trực tiếp.

Đừng nhìn nàng có thể dửng dưng trước đòn t·ấn c·ông của Hanna mà cho rằng Huang Chu Lou là một người không biết lo sợ, khi đó nàng vẫn thản nhiên là vì chắc chắn Trấn Thiên Tiên Tử không tổn thương mình, và một phần lớn là do Du Thiên đang ngay tại đó. Dù trời có sập thì chỉ cần có Du Thiên tại, nàng vẫn có thể bình thản tiếp cận.

Nhưng hiện tại thì Du Thiên lại đi đâu mất, và trước khi đi cũng chẳng nói năng gì. Thậm chí còn để cho Hirio tiếp cận nàng gần đến vậy.

Huang Chu Lou có tính sợ đàn ông rất nặng, mặc dù nàng thường giả vờ rất tốt nhưng do đặc thù công việc và vai trò các chủ của Thiên Luân Hội bắt buộc phải như vậy, còn nếu không thì Huang Chu Lou mãi mãi không muốn phải đi giao tiếp với bất kỳ ai cả.

Về việc tiếp cận Hirio thì chủ yếu cũng để lôi kéo Lauriel mà thôi, nàng cũng không quá bận tâm đến những việc của quá khứ và chắc chắn là không rảnh để ý đến xuất thân của Hirio.

Nàng chỉ muốn lôi kéo đồng minh, chứ không muốn kiếm thêm đồng hương cùng dòng máu!

“Chúng ta… có thể giữ một chút khoảng cách được chứ.”

Mùi hương nam tính trên người Hirio khiến Huang Chu Lou không khỏi nóng lên trong người, mặt nàng đỏ rực như phát sốt và giọng nói cũng tràn đầy gượng gạo.

“Tiểu thư Huang có lòng mời chúng tôi thì tại hạ đương nhiên phải đáp lễ cho phải phép chứ.”

Lauriel cau mày nhìn hành động của Hirio, ánh mắt nàng bỗng hướng về phía bầu trời và nheo lại.

Mỉm cười nhẹ nhàng, Hirio lùi một bước và cúi đầu với Huang Chu Lou.

“Tiểu thư thật khả ái, nhưng lời mời kia chúng tôi xin từ chối. Hiện tại tình hình chung không quá ổn thoả.”

“À ừm, nếu công tử có thể sắp xếp thì lời mời từ Thiên Luân Hội vẫn còn đó. Tiểu nữ xin phép cáo lui.”

Huang Chu Lou lí nhí nói, nàng xoay người và hai tay nắm chặt trước ngực chạy vụt đi. Nhưng nàng lại đứng không quá vững nên rất nhanh ngã nhào.

Cơn gió thổi qua, Hirio định vươn tay ra đón lấy cơ thể mềm mại kia tránh ngã xuống thì một chiếc chân nhện như được làm từ thuỷ tinh chĩa thẳng vào giữa trán cậu. Du Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy Huang Chu Lou và trừng mắt nhìn Hirio, sau một cái chớp mắt thì cả hai biến mất bởi một màn nước xanh mát.

“Oái đau!”

Bên hông Hirio bị nhéo đau điếng, cậu nhăn mặt và Lauriel mỉm cười dịu dàng nhìn thẳng vào cậu.

“Thật sự là giống mụ Hanna, làm người ta chán ghét không thôi. Đồ trăng hoa!”

Lauriel gằn giọng, nàng bước đi mà không chờ Hirio khiến cậu cũng phải im lặng nhanh chân đuổi theo.