Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 139: Tịnh Y gặp nạn - Khởi



“Tuyệt Quỷ Phong Ấn!”

Tịnh Y hét lớn, mái tóc trắng sáng lập tức bung xoã ra và chiếc đuôi trắng muốt ngoe ngẫy trong không trung.

“Dừng lại, Tịnh Y! Em mau thu tay lại!”

Diệu Tiên gào lên trong đầu Tịnh Y, cô di chuyển linh hồn mình chạy dài và điều khiển chiếc đuôi quất mạnh vào hai tay Tịnh Y.

“Chị làm gì vậy!”

“Nếu sử dụng nó, em sẽ đối mặt cảm giác tệ hơn cả c·ái c·hết!”

“H-Hiện tại chúng ta, chưa trong tình thế đủ tệ sao?”

Cơ thể bật lùi lại vài mét, Tịnh Y ôm bụng và gương mặt cô nhăn lại đầy đau đớn, máu loang lổ toàn bộ cơ thể và từng đợt năng lượng đang không ngừng bị phân tán xung quanh.

“Chậc!”

Diệu Tiên tặc lưỡi, cô phóng tâm thức ra và chẳng thể tìm thấy bất kỳ ai khác trong khu vực rộng lớn này cả. Một cảm giác bị đe dọa khiến chiếc đuôi dựng đứng lông tơ.

“Cao cấp Linh thú đúng là món ngon.”

m thanh như tiếng sấm truyền vang vọng cả bầu trời, đoàn mây đen che lấp hoàn toàn mặt trời khiến không gian bỗng chốc tối sầm lại, từng hạt mưa chậm rãi rơi.

Tịnh Y đứng yên giữa hư không, cô siết chặt đôi tay nhỏ và hai mắt mèo trừng về phương xa.

Một kẻ đang đạp trên tầng mây nhẹ nhàng bước đến, hắn mỗi bước chỉ chậm rãi một đoạn nhỏ nhưng toàn bộ cơ thể lại đang lao nhanh như thể lướt xuyên qua không khí.

Chỉ với vài bước chân nhỏ, hắn đã tiến đến trước mặt cô.

Tịnh Y nghiến răng, chiếc đuôi trắng dựng thẳng và đôi tay mèo cũng xù lông.

“Thuần phục ta, hoặc c·hết!”

“Nằm mơ!”

Nàng gắt giọng, biểu cảm tức giận không hề che giấu chút nào.

“Trở thành lô đỉnh của ta là ước nguyện của rất nhiều nữ tử trên thế gian này, hôm nay bổn tiên sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Hắn vẫn làm như không nghe thấy Tịnh Y, ung dung nói.

“Dù có trở thành lô đỉnh, ta cũng chỉ trở thành lô đỉnh của mình anh ấy thôi!”

Tịnh Y lùi về, nàng lần nữa từ chối.

Hắn mặc một bộ trang phục đen nhánh với các chi tiết thêu vàng cực kỳ bắt mắt, thể hình thon gọn cùng gương mặt tuấn tú như lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt sáng màu lam cùng mái tóc dài được cột gọn phía sau lưng tạo một cảm giác như tiên nhân cái thế.

Mặc dù Diệu Tiên vẫn đang quan sát tất thảy, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy chân dung của người đàn ông trước mặt mình, duy nhất chỉ mình Tịnh Y có thể thấy rõ ràng mà thôi.

“Chị sẽ tách ra cầm chân hắn, trong lúc đó thì em hãy nhanh chóng phá toái hư không rời khỏi.”

Diệu Tiên nói với Tịnh Y, cả hai đều có kết nối linh hồn nên cuộc trò chuyện này là hoàn toàn bí mật.

Kẻ đến không phải hạng xoàng xĩnh, hắn vừa chứng minh thực lực bản thân chỉ bằng cách t·ấn c·ông Tịnh Y từ khoảng cách cực xa và khóa chặt năng lượng xung quanh cô. Chắc chắn hắn trên Tịnh Y một cảnh giới, hoặc tệ hơn là hai.

Lý nhân cảnh đỉnh phong!

Đó là quá sức với Tịnh Y vào lúc này, nhờ vào Diệu Tiên và thời gian tu luyện trong hơn ba mươi năm thì cô mới có thực lực ngang bằng tu tiên giả cảnh giới Lý nhân hậu kỳ mà thôi, thậm chí so với Lý nhân hậu kỳ mới vừa đột phá là Hàn Tư Không cũng hoàn toàn yếu thế.

Trận chiến này rõ ràng chỉ có thể tìm cách bỏ chạy.

“Có thể chạy không?”

“Chị không biết, mong là có.”

“Chúng ta có thể tìm người giúp.”

“Quên bọn họ đi, người duy nhất đủ khả năng tham gia vào chiến trận kiểu này chỉ có những lão cổ của hai thế lực khổng lồ kia thôi, em nên chạy và trốn càng kỹ càng tốt.”

“Vậy còn anh ấy thì sao?”

“Cũng không thể đâu.”

Áo bào tung bay trên nền gió, hắn chắp tay sau lưng và gương mặt mang theo phiền nhiễu bắt đầu lên tiếng.



“Tâm sự xong rồi chứ?”

Đôi mắt xanh lam như thể quét xuyên qua linh hồn Tịnh Y cùng Diệu Tiên, cả hai như thể t·rần t·ruồng bị đối phương nhìn thấu tất cả. Đặc biệt là Diệu Tiên với cảm ứng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ, cô phát hiện một sự thật đồng thời cũng là tin xấu với cả hai người họ.

“H-Hắn không phải Lý nhân cảnh!”

Rộp!

Chiếc đuôi trắng của Tịnh Y bị xoắn mạnh và nát thành một đoàn máu tươi, thanh âm Diệu Tiên cũng đồng thời biến mất và gương mặt Tịnh Y hoàn toàn mất đi sự sống.

Cơ thể cô ngay lập tức rơi tự do xuống và như thể xác c·hết không còn linh hồn, nhưng cũng rất nhanh bị hắn chụp được.

“Ta cũng muốn làm một trận chiến hoành tráng lắm, nhưng hiện tại không rảnh đến vậy rồi.”

Hắn nói với giọng tiếc nuối và cơ thể tan biến khỏi bầu trời cùng Tịnh Y.



“Chủ nhân!”

Quăng Tịnh Y xuống nền như quăng một túi đồ, hắn quỳ gối và chắp tay lên tiếng.

“Ừm, không tệ.”

Giọng nói không thể phân biệt nam nữ vang lên, hắn gật đầu và cơ thể biến mất tại chỗ chỉ để lại thân thể Tịnh Y đầy rẫy v·ết t·hương nằm im như xác c·hết tại đây.

Nơi đây trông như một gò đá lớn bằng phẳng nằm giữa biển đông, xung quanh chỉ toàn biển và biển. Chỉ duy nhất gò đá lớn này nằm cao chót vót như một hòn đảo tự nhiên vậy.

Xung quanh chỉ toàn sương mù, tuy vậy thì nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện một toà viện nhỏ nằm ngay giữa đảo. Tịnh Y đang nằm khá gần đó, nhưng cơ thể nàng không còn hô hấp và bất cứ dấu hiệu chứng minh sự sống nào cả.

Vù!!!

Một bàn tay khổng lồ phá tan màn sương hướng thẳng đến Tịnh Y và đập xuống, ngay lập tức một màn chắn màu trắng hiện lên che đi đòn t·ấn c·ông kia.

Oanh!!!

“Không diễn nữa à?”

Giọng nói cất lên, từ thân thể Tịnh Y mọc ra bốn chiếc đuôi trắng và Diệu Tiên hiện thân. Dù vậy thì cơ thể cô mơ hồ như ảo ảnh và gương mặt chỉ còn lại xương.

“Mèo nhỏ phải ngoan ngoãn, thì mới được thưởng.”

Bỗng Diệu Tiên giật mình, cơ thể cô chỉ còn lại ảo ảnh nhưng hiện tại lại càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cô không tự chủ bay thẳng về phía toà viện nhỏ kia, một bàn tay vung lên và sương mù tan đi khá nhiều, để lộ một gương mặt không còn xa lạ gì với Diệu Tiên nữa.

“Hà Thanh Chi!”

“Chủ nhân!”

Bỗng Diệu Tiên cúi đầu hô lớn, thậm chí còn chẳng thể kiểm soát được linh hồn mình muốn làm gì. Cảm giác như thể đối phương hoàn toàn nắm quyền điều khiển cô.

“Hắn vẫn chưa phản ứng, thực lực chưa hoàn toàn ly khai sao?”

Hà Thanh Chi chậm rãi nói, đôi mắt cô màu đen tuyền và cơ thể nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.

Tách!!!

Búng tay và từng cơn gợn bắt đầu xuất hiện, không gian xuất hiện một gã đàn ông với cơ thể cường tráng và đôi mắt vô hồn đang quỳ gối chờ lệnh.

“Cưỡng h·iếp Tịnh Y.”

Hà Thanh Chi nhẹ giọng ra lệnh, Diệu Tiên ngay bên cạnh lập tức xanh mặt và trái tim không tồn tại như thể vỡ tung.

“C-Chủ nhân!”

Diệu Tiên muốn ngăn cản gã đàn ông, nhưng cô không thể, linh hồn như bị tách đôi và thần thức ngay lập tức bị thiêu cháy.

Chắn trước Tịnh Y, Diệu Tiên lắc đầu và hình dáng càng ngày càng nhạt đi.

“Thiêu đốt linh hồn để phản lệnh? Thật ra ngươi cũng chẳng cần làm thế.”

Hà Thanh Chi bỗng nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía bầu trời và cười khẽ.



“Vì hắn đã cảm nhận được.”

Nàng nói tiếp, Diệu Tiên chỉ là một mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Từ bầu trời oanh tạc ra một đường thẳng khổng lồ và từ giữa ta có thể nhìn thấy một thứ gì đó trông như đám khói đen phá xuyên hư không mà đến.

[Hỗn Độn: Toạc Sát]

Mọi thứ hóa thành màu đen, Hà Thanh Chi lắc người và gã đàn ông trước mặt bị xoắn nát chỉ còn lại máu tươi vung vãi khắp nơi.

“May thật nhỉ, nếu ta không kịp tránh né thì chắc có lẽ cũng đ·ã c·hết rồi. Ngươi ra tay thật tàn độc đó.”

Nàng nói với giọng chế giễu, bóng đen vung tay và cơ thể Tịnh Y chậm rãi bay về phía hắn.

Nhưng Hà Thanh Chi chớp nhẹ đôi mi, không gian xung quanh bóng đen vỡ nát và lộ ra một loạt các mảnh tường trong suốt, hắn đảo đôi mắt là hai chấm trắng nhìn xung quanh và cuối cùng dừng lại trên người nàng.

“Ngươi không thể nói thành tiếng được nhỉ, nhưng ta tin rằng nhưng hiện tại đã có thể dùng thần thức để nói chuyện với ta.”

Nàng chậm rãi nói, một quả cầu được ghép từ hàng trăm mảnh tường đã khóa chặt bóng đen cùng Tịnh Y bên trong đó. Diệu Tiên cũng bị cuốn vào bên trong đó.

[Aria? À không, ngươi là ai?]

Bóng đen cất tiếng, giọng nói của nó xuyên thủng vào tâm trí Hà Thanh Chi và nàng cười nhạt.

“Đúng là mạnh mẽ, hắn chỉ giúp ngươi lên đến Lý nhân thì ngươi đã có khả năng nhận thức mạnh đến vậy rồi. Nhưng điều này càng giúp ta chắc chắn một chuyện.”

Hà Thanh Chi nói với chất giọng đàn ông, và bóng đen ngay lập tức tan biến để lộ ra một thân thể đàn ông t·rần t·ruồng với cơ bắp săn chắc và gương mặt hoàn toàn quen thuộc với Diệu Tiên.

“Hàn Tư Không?!?”

“Tại sao lại là anh?”

Diệu Tiên giật mình nói, mặc dù gương mặt này không hề có biểu cảm gì cả nhưng chắc chắn cô không thể nào quên được.

Đôi mắt chỉ còn lại hai chiếc hốc đen chậm rãi nhìn về phía Hà Thanh Chi, hắn giơ hai tay về trước.

Hắc tinh!

Giữa hư vô xuất hiện một quả cầu đen đang không ngừng hấp thu vật chất, ngay cả không gian cũng bị nó bẻ cong đi và gần như mọi thứ đang không ngừng bị hấp thu vào bên trong nó.

“Hỗn Độn Chân Tâm à, ngươi cơ bản là không thể thoát. Sao lại cố gắng vậy?”

Hà Thanh Chi ung dung bước xuyên qua hắc tinh tựa như nó chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. Tay thon hướng thẳng vào bóp lấy cổ “Hàn Tư Không”.

“Hỗn Độn Chân Tâm?”

Đôi mi dài mở ra, Tịnh Y lẩm bẩm nói. Nàng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt và dường như có gì đó thúc đẩy, một giọng nói xuất hiện trong đầu nàng.

[Hắc tinh! Tìm kiếm Hàn Tư Không!]

“Chuyện gì xảy ra?”

[Con mẹ nó! Nếu không phải ngươi ảnh hưởng tâm thức hắn thì ta không cần cố gắng bảo vệ ngươi, con đàn bà ngu ngốc! Mau chạy đi!]

Hỗn Độn Chân Tâm giơ hay tay sang ngang và toàn bộ cơ thể chuyển hoá thành từng dòng năng lượng cuốn lấy Tịnh Y cùng Diệu Tiên bay thẳng vào Hắc tinh.

Hà Thanh Chi không những không ngăn cản mà thậm chí còn tránh qua một bên, nàng nhìn Hắc tinh nhanh chóng nhỏ dần và tan biến với một nụ cười dịu dàng.

“Mười sáu trên mười sáu nhiệm vụ đã hoàn thành, Nagi, mang tên Hà Thanh Chi, lãnh thổ Tiên Huyệt Tông, báo cáo.”

Cơ thể Hà Thành Chi nhanh chóng trở nên già nua đi, nàng như thể con rối đứt dây rơi thẳng xuống nền đá và thân xác dập nát trở thành một đống thịt cùng máu tươi hôi tanh, toà viện nhỏ cũng b·ốc c·háy và mọi thứ dần dần chìm vào màn sương mù dày đặc.

Hư không hoàn toàn không có chút ánh sáng, Tịnh Y hai tay ôm đôi vai gầy và Diệu Tiên càng ngày càng mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy gương mặt cô nữa.

“Tư Không! Anh mau giúp chị ấy!”

Èo!!! Èo!!! Èo!!!

Cơ thể to lớn kia đứng im giữa không gian tối, hắn vẫn đang không có bất kỳ mảnh vải nào trên người mình, nhưng hiện tại trước ngực lại dần dần xuất hiện một lỗ hổng to bằng quả bóng.

[Vẫn chưa đến lúc, nhưng hiện tại hết cách rồi.]

[Nếu thần thức hắn không ảnh hưởng đến liên kết của cả hai thì ta chẳng cần phải làm chuyện này.]

Hỗn Độn Chân Tâm tự nói, hắn vẫn không có chút hoảng loạn hay khó chịu. Chỉ là cảm giác như thể đối phương đã cố tình để hắn lại giúp trông chừng hai kẻ phiền phức này vậy.

Vậy ra đó là lý do hắn cực kỳ tự tin phá không đi đến thế giới kia, vì nơi đây hắn đã để lại phương án dự phòng ư?



Hỗn Độn Chân Tâm cười khẽ, thì ra cộng sự bao lâu nay của hắn cũng là một kẻ tâm tư kín đáo, làm việc rất biết suy nghĩ. Hiện tại thì hắn buộc phải kích hoạt liên kết giữa hai thế giới để truyền tống hai kẻ này đến đó, tu vi hiện tại của cả hai đều không lo bị năng lượng tự nhiên nghiền ép.

Nhưng hắn cũng không thể đặt chân lên đó, ngay lập tức sẽ bị những tồn tại kia phát giác.

Vậy nên Hỗn Độn Chân Tâm hiện tại cũng đành phải từ bỏ ý thức của mình, sau đó dung hợp lại với Hirio. Nhưng làm thế thì có lẽ công sức làm chủ cơ thể 27 năm qua cũng sẽ trở thành công dã tràng.

Mà cũng không vấn đề, chỉ cần có thể giữ được sự tồn tại của mình. Cơ hội để trở lại còn rất nhiều.

Chỉ cần tương lai Hirio mất quyền kiểm soát cơ thể thêm một lần nữa, hắn sẽ trở lại.

“Chị Diệu Tiên…”

Tịnh Y giơ tay chạm vào Diệu Tiên, nhưng tay nàng xuyên qua như thể cô chỉ là ảo ảnh mà thôi. Hiện tại bởi vì Diệu Tiên vừa thiêu đốt linh hồn và nhận phản phệ, nên khế ước cũng chẳng còn nữa. Và cái giá chắc chắn là sinh mạng của cô.

“Ngươi không phải Tư Không, nhưng tại sao lại cứu lấy chúng ta?”

Diệu Tiên hỏi, Hỗn Độn Chân Tâm xoay người và gương mặt lạnh tanh chẳng hề động đậy.

[Cô có thể c·hết, nhưng con bé kia phải sống.]

“Em có thể lần nữa ký khế ước với chị không?”

Tịnh Y gần như khóc rống lên, nàng thậm chí chẳng còn tâm trí để ý đến Hỗn Độn Chân Tâm. Bởi vì Tịnh Y có thể cảm giác hắn không phải người đó.

“Không thể, khế ước mà chị tự ý phá bỏ là cấp cao nhất của lời tuyên thệ. Rất nhanh thì chị sẽ tan biến hoàn toàn, nhưng tu vi của em vẫn không ảnh hưởng gì cả đâu, cứ yên tâm nhé.”

Diệu Tiên mỉm cười nói, Tịnh Y nhướng người dự định nói tiếp thì người chị trước mặt mình cũng vỡ nát thành từng mảnh ánh sáng li ti, nhanh đến mức nàng chẳng kịp phản ứng.

Hỗn Độn Chân Tâm lặng yên nhìn Tịnh Y điên cuồng dùng tay cố bắt lấy những mảnh sáng kia, hắn chậm rãi nhìn xuống lồng ngực mình và cảm giác được cái lỗ ngay giữa đã càng ngày càng nhỏ đi.

Điều đó nghĩa là đã tiếp cận rất gần thế giới đó rồi, có lẽ tên đó cũng đã cảm nhận được.

[Hiện tại hắn cũng đã trùng tu, vì thế nên càng về sau càng cần thêm lực lượng giúp sức tăng cao thực lực. Hắn bắt buộc phải sử dụng đến Hắc tinh, và ta.]

Tịnh Y dùng hai tay nâng lên một quả cầu ánh sáng nhỏ, nó nhấp nháy như thể sắp tàn nhưng vẫn còn khá ổn, nàng rất nhẹ nhàng nâng lên giữa trán và miệng bắt đầu niệm thần chú.

Từ giữa trán và lồng ngực nàng chui ra hai giọt tinh huyết, một đỏ một trắng tượng trưng cho thể xác và linh hồn. Tịnh Y dung hoà hai giọt tinh huyết và quả cầu sáng kia thành một thể, sau đó hấp thu lại vào thần thức của mình.

Chỉ cần một mảnh tàn hồn, nàng cũng sẽ phục sinh Diệu Tiên.

“Anh đang đưa ta đi đâu?”

Nàng lần này mới chậm rãi nói, gương mặt hiện tại lại không tự chủ đỏ bừng bởi cảnh tượng t·rần t·ruồng của Hỗn Độn Chân Tâm. Dù sao hắn cũng đang sử dụng thân xác cũ của Hirio, vì thế nên mọi thứ Tịnh Y đang thấy đều chính xác là của cậu.

Vóc dáng cao to, cơ bắp săn chắc và thể hình trông có phần đáng sợ. Giữa chân là một khúc thịt dài hơn gang tay và kích thước gần như bằng cả cánh tay của Tịnh Y, mặc dù cố tránh như nàng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn nó một chút.

“Gân… thật nhiều…”

[Ngươi sắp gặp lại hắn rồi.]

Hỗn Độn Chân Tâm mặt không b·iểu t·ình nói, hắn truyền thẳng âm vào tâm thức Tịnh Y và nàng chợt cảm giác bản thân như bị nén lại.

Môi trường xung quanh gần như trở nên cô đặc hơn và Tịnh Y hoàn toàn cảm giác lượng năng lượng tự nhiên đang tăng với tốc độ cực kỳ khủng kh·iếp.

Hỗn Độn Chân Tâm bỗng trở nên đen dần, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, hắn hoá thành một màn đen và chậm rãi tiêu tán.

“Chuyện gì xảy r…”

Oành!!!

Èo!!! Èo!!! Èo!!!

Không gian bị uốn cong và lập tức Hắc tinh phá xuyên hư vô xuất hiện tại Eilrine, Tịnh Y ngơ ngác nhìn xung quanh và ho sặc sụa. Hắc tinh tan biến nhanh quá khả năng phản ứng dù là tu tiên giả Lý nhân cảnh như nàng, mọi thứ xung quanh đây cũng hoàn toàn lạ lẫm.

“Nơi đây… Là đâu?”

Tịnh Y lí nhí nói, nàng nhìn quanh và nhận ra bản thân đang ở giữa một đại trận với bốn cây trụ lớn bao quanh. Xung quanh nàng chỉ toàn nước và đường chân trời thậm chí có ở mọi nơi thể hiện đây là một vùng biển rộng bao la.

[Liên kết, bị huỷ rồi?]

Bỗng trong đầu nàng phát ra giọng nói của Hỗn Độn Chân Tâm, hắn tỏ ra ngạc nhiên và ngay lập tức một màn khói đen bao trùm lấy Tịnh Y.

[Chạy mau! Có kẻ phát hiện ngươi vượt giới và đang cố bắt ngươi lại!]

Hắn nói trong đầu nàng, Tịnh Y cũng phản ứng rất nhanh hóa thành một vệt sáng trắng và bắn thẳng vào mặt biển, hướng thẳng về đáy biển.